About Me

My photo
I live in Ho chi Minh city, Vietnam
I love shooting,swimming,listening music : rock, coutry.., and reading cooking book.. My job is to take care everybody's dentalhealth..

Tuesday, September 25, 2007

Trung thu :Ha`m va chiec bit tat



Trung thu nam nay nhat nheo cung cha co gi vui.Phat banh cho may em nho ma khong to chuc vui choi thi chac cung nhu nam ngoai chan pheo.Mua nua chu!O nha cho xong.
Cai ham dau tay the la cung ok.hehe.cung dep ra phet.

COn cai bit tat thi chi nguoi trong cuoc moi biet dc thoi.hehe.Nghi cung toi nghiep em nho!

Saturday, September 22, 2007

Entry for September 22, 2007

Thế là xong 2 tuần bên Khu điều trị răng trẻ em và chỉnh hình. Nhanh khủng khiếp luôn.Cũng kịp được một cái bệnh án chỉnh hình, có vẻ như là dễ nhất so với mấy đứa trong tổ. Nhưng không sao ngừời ta nói tất cả đều nên bắt đầu từ cái dễ nhất và từ từ không nên gấp gáp. Hy vọn tuần tới giao hàm thành công tốt đẹp. Răng trẻ em thì tàng tàng . BỮa cuối lại còn làm không công ..cơ mà lại lời được khối chuyện.Thăm thính buồng tủy cái răng 16 của một em hết cả buổi chiều bây giờ thì kinh nghiệm lắm rồi.Ecec.

Thứ 6 quả là một ngày nghỉ cuối tuần thực sự.Mưa rả rích chả đi chơi bời đâu mà nằm khòeo với một tên bạn cũ học bên Sư phạm.MÌnh thì ngủ còn nó ngốn hết cả cuốn truyện mình mới mua chỉ trong một buổi chiều, bằng mình trong một tháng.ak!Sáng hôm sau thì chở nó đi nhập hội nhí nhố bên lớp anh văn nhân dịp lễ tốt nghiệp của con Như kinh tế. Dân kinh tế đúng là "tính tóan" phải biết. Trước kia tý nữa là mình đã vào đây học biết đâu lại chả nhanh nhẹn chư không phải lùkhù như bây giờ ngày 5 bữa sáng chiều còng lưng bên cái máy.

Lang thang vào blog của mấy bạn học lớp hóa cũ thấy nhiều ngừoi đi du học quá chừng.Mình cũng thấy có thêm động lực mà phấn đấu cho bằng chị bằng em.

Phải cố lên nào!!

Sunday, September 16, 2007

trai tim hoan hao!

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Friday, September 7, 2007

Entry for September 07, 2007

Hôm nay lang thang trên blog tình cờ gặp được blog của một anh học cùng trường.Anh ấy có đăng mấy tấm hình chụp được nhân dịp về thăm trường cũ . Tự nhiên mình thấy sống mũi hơi cay cay.Nhớ quá đi mất.

Có một cái comment thế này " Trường mình xấu nhất là cái cổng". Chậc với mình mình lại yêu cái cổng ấy vô cùng bởi nó cũng gắn với mình khá nhiều kỷ niệm Kỷ niệm là những ngày tháng ôn thi gần như ngày nào đi qua cũng ngó vào ngắm nghía mơ ước sẽ được bước qua cánh cổng thấm thấp mà vòi vòi kia để được cùng học cùng đám bạn cũ.Kỷ niệm là suốt một tháng hè thi xong chiều nào mình cũng đạp xe ra đó dúi mũi qua cánh cổng xem có thông báo mới hay không. Kỷ niệm là có 2 bà mẹ đi xem điểm thi cho con hồ hởi biết con mình đậu và tự nhiên thành quen biết (chính là mẹ của bạn thược học 9A5 chung lớp với mình thế mới ngạc nhiên chứ!!không biết giờ bác ấy có nhờ hay không nhưng thi thỏang mẹ mình vẫn nhắc). Kỷ niệm là tấm tức đứng ngòai cổng chỉ vì ngủ dậy trễ không dám vào vì sợ bị trừ điểm...

Thế mà cuối cùng mình cũng ra ra vào vào qua cái cổng "khỉ gió" ấy đuợc 1 năm.Cho đến khi mình bắt đầu cảm thấy hết bỡ ngỡ , bắt đầu cảm thấy cái cổng sắt kia chẳng đáng sợ là bao nhiêu mỗi sáng tới lớp, bắt đầu hòa nhập được với và cảm nhận được tình cảm thân thương của bạn bè lớp Hóa thì lại phải rời xa.

Lúc ấy mình chưa thấy được một năm là ít ỏi

Thành thật mà nói cho tới khi vào tp hcm khi gần như bị cuốn vào một nhịp sống mới ồn ã xô bồ, không còn yên ả như trước, mình đã lãng quên nhiều thứ. Ý thức về quê về truờng cũ về bạn bè không như bây giờ.Rồi một ngày nọ mình gặp những người bạn cũ , lúc mình thấy cô độc mình thấy buồn bã vì những thất bại thì mình lại nghĩ tới những cái xưa kia, mình nhận được những chia sẽ.Và mình thấy hạnh phúc.

Đã bao thế hệ LHP qua đi rồi, trong đó có anh trai mình rồi tới cả mình nữa, những ngừoi còn ở Vn và những ngừoi đã du học hay định cư ở nước ngòai, dù có đi xa nhưng dường như vẫn gắn bó với nhau bởi sợi dây vô hình của tình bạn , tình đồng môn.

Trước đây mình không bao giờ nghĩ tới

Mình tin những con ngừơi ra đi từ mái trường LHP sẽ không bao giờ phải luyến tiếc vì đã được học ở đây.

Mình tin tất cả mọi ngừoi sẽ thành đạt.