About Me

My photo
I live in Ho chi Minh city, Vietnam
I love shooting,swimming,listening music : rock, coutry.., and reading cooking book.. My job is to take care everybody's dentalhealth..

Monday, November 13, 2006

vài dòng cho mấy ngày ở Viện!



Chà cả tuần rồi chả lên mạng nhớ cái blog thân iu , nhớ bạn bè thân iu và những bài viêt của họ.Nhưng thật sư tuần này là cả tuần quá ư bận rộn mệt mỏi với mình.Không còn ăn chơi phè phỡn như tuần trước , cả tổ bắt đầu tuần thực tập tại bệnh viện RHM TW với bao thay đổi bỡ ngở.MỘt mớ kiến thức hỗn độn về bệnh tật hàm mặt : viêm , nang , u, K cứ rồi tung rối mù.Tối về chỉ còn biết hệ thống lại coi đã làm đựoc gì và cần phải coi lại cái gì sau đó là lăn ra ngủ tới sáng hôm sau.(Không hiểu mấy bác tổ trước đi thề nào chứ em thì thấy mệt lắm lăm, đồng hồ sinh học cứ là đảo lộn :trưa nào cũng là 12h30 mới lết được vào cái cantin trường ngừoi vắng tanh ,cơm nguội ngắt.Ôi cái số mình!)

Cái bệnh án chính mình thay đổi tới 3 lần rồi cũng quyết định chọn một cái mà chưa có anh nào khám và chẩn đoán trước đó.Nghĩ mãi mà không ra cái chẩn đoán xác định  nào cho thích hợp.Kinh nghiệm mấy đứa trước bảo rằng chẩn đoán 1 đàng trả ra kết quả giải phẫu bệnh lại 1 nẻo.Đúng là bệnh tật khó lường y như giải 1 bài toán đố với biết bao dữ kiện !(chài lại lung tung nữa rồi!) làm mình cứ điên cái đầu. Đọc phim X-quang thì cứ như 1 biển vô tận chả biết bắt đầu từ đâu, cái nào thầy cũng giống cài nào.Ôi trời lạ i thêm CT-Scan nữa.Mẹ ơi.

Đã nghe mấy bác tổ trước than lắm , bản thân cũng thấy mệt nhưng cái cảm giác mệt ấy no` qua đi nhanh chóng thay vào đây là cảm giác thích thú khi nghĩ ra 1 cái gì đấy hay hay cho cái biện luận bệnh án của mình, coi được 1 chiêu nào đấy đúng với suy nghĩ của mình trong phòng mổ và đạc biệt là mấy cậu bệnh nhân ở đây lại dẽ thương vô cùng.Tất nhiên có nhiều bệnh nặng và những ca bệnh có nguy cơ hoá ác hay xâm lấn mạnh và khả năng tái phát cao như ca bệnh của bạn Thê Anh thì đúng là tội nghiệp.Tội cho cả bệnh nhân va bác sỹ.

Có 1 anh bệnh nhân Tuấn Anh người Vũng tàu rất dễ thương.Ấn tượng anh này mang lại cho mình đấy là sự vui vẻ hoà đồng và lạc quan.Truớc lúc anh này đến trên giường bệnh số 512 có một ông cụ chạc tuổi ông mình (bệnh nhân của Thanh) nằm còng queo thấy tội.Sau khi anh này tới vào sáng hôm sau khi mình tới thăm bệnh đã thấy ông cụ mắt mày hờn hở, áo phanh tới tận rồn cười hỉ hả " từ lúc anh này đến tôi có cái mày xoa bóp di động".Còn anh kia thì không ngừng đấm bóp cho ông cụ.Sau đó lúc mình đang hỏi bệnh 1 cậu cùng tuổi nhập viện vì 1 khối u compound odontoma  thì thầy nguyên đám vây quanh giường ông cụ.và anh Tuấn Anh thì đọc 1 bài báo oang oang góc phòng. Cái không khi phòng bệnh trở nên thân thương ấm cúng lạ thường.Khi mà bệnh tật làm người ta không còn muốn nòi chuyện thậm chí là hỏi han cười đùa thì anh này lại làm cho nó thay đổi.Mình thấy hay hay...!

Ca này là bệnh án phụ của mình và Thanh làm chung nhưng sáng nay khi anh này chuẩn bị mỏ mình vẫn muồn theo đi xuống phòng phẫu thuật.Sáng nay thì anh ấy không còn cười hớn hở như trước nữa đơn giản là vì tâm trạng lo sợ như bao bệnh nhân khác.Tuy nhiên lúc mình quay lại đã thấy anh ta khò từ lúc nào trên cái giừong chờ phẫu thuật.Mình chờ mãi nhưng sáng nay quả là quá đông mấy ca chấn thương chiếm quá nhiều thời gian nên mặc dù sắp lịch là người mổ thứ 4 nhưng mãi tới  11h30 vẫn chưa thấy anh ấy.Trước đó mình xem ca bệnh của Thái, 1 bác bị Carcinome TB đáy phẫu thuật cắt rộng tạo hình do anh Việt và anh Hiền mổ, có chụp giúp nó được cái hình bệnh phẩm ...coi mà ruột cứ lo ngay ngáy ca phẫu thuật của mình muộn quá...

Trễ quá không coi được. Đi ra thấy bệnh nhân của mình đang ngồi lo lắng ở nogài phòng chờ.Tiếc quá.Muốn coi xem thế nào....

Chài mình cũng muốn kể về cái đêmT6 thực tập buộc hàm vừa rồi , theo như mình biết thì tổ mình là về sớm nhất trong những tổ đã thực tập trước ở đây. Cảm giác ở khuya như vậy tại bệnh viện làm mình nhớ tới những lần theo mẹ trực đêm ở bệnh viện lu`c còn bé.Lành lạnh sờ sợ, gai gai .

Bệnh nhân đã đau đớn vì tai nạn nhưng còn đau đớn thêm một lần nữa trứơc khi lên phòng mổ đấy là cố định hàm. Sinh viên thực tập tất nhiên không tránh khỏi sai sót nhưng nhiêu đó là mình thấy tụi mình cũng đã cố hết sức rồi.Lúc phóng xe về nhà, gió tát vào mặt làm tỉnh cả nguời như trải qua một cái gì đấy tựa như ghê gớm lắm vậy.........

Chài!Cuối cùng cũng gần xong mấy cái seminar và cái bệnh án chínhImage