About Me

My photo
I live in Ho chi Minh city, Vietnam
I love shooting,swimming,listening music : rock, coutry.., and reading cooking book.. My job is to take care everybody's dentalhealth..

Monday, October 30, 2023

Saturday, May 9, 2009

Ngày của mẹ!

Du lịch Yên tử

Con vẫn cứ trêu mẹ là sao mẹ có nhiều ngày của mình thế? ngày 27-2 ngày vì mẹ là bác sỹ, ngày 8-3 ngày 20-10 vì mẹ là phụ nữ, rồi ngày 31-8 sinh nhật mẹ, ngày đặc biệt 25-3 của mẹ nữa..Bây giờ mẹ ạ ở VN mình có lễ Vu Lan ở nướoc ngoài nó có thêm cái ngày chủ nhật tuần thứ 2 trong tháng năm đấy cũng là ngày dành cho mẹ luôn!

Biết là mẹ cười ..con cũng cười..nhưng nghĩ lại là cười buồn vì con biết rằng một năm có 365 ngày thì hếết 365 ngày ấấy đều là " ngày của mẹ" cả.

Lúc con mới tốt nghiệp xong con nói mẹ được nghỉ phép rồi! đợt này mẹ du lịch cho thoải mái nha'.Rồi mẹ đi du lịch ..nhưng lúc nào mẹ cũng lo lắng gọi điện về nhà xem tụi mày chăm sóc bố thế nào?Con bảo : tốt mẹ ạ, mẹ đừng có lo gì hết cả..Mà thực ra 2 tuần mẹ đi tụi con cứ làm mọi thứ rối beng cả lên mệt lắm!!

Bởi vì .....

Có mẹ ở nhà tụi con đã quen mẹ lo cho hết cả rồi...

Mẹ đi du lịch về mẹ thích lắm ...mẹ cứ kể suốt không hết chuyện..Nhưng rồi ngày mai mẹ lại trở về với cái nhịp điệu cũ..."Ngày của mẹ"...

"Ngày của mẹ" mà con để trong nháy ấy là mọi thứ mẹ phải quán xuyến từ chuyện chăm sóc bố..chuệyn nhà cửa..chuyện cơm nước..chuyện vườn cây...và những chuyện chăm lo bệnh tật cho vài người hàng xom...

Một ngày của mẹ bắt đầu từ sáng sơm dậy lo cơm nuớc đồ ăn cho bố..cho bố tập thể dục và đẩy xe cho bố đi một vòng quanh xóm..và kết thúc mộột ngày bằng cái chậu nướớc ngâm chân hay ngồi xoa nắn tay sau một ngày quét quét dọn dọn..miệng lại lẩm bẩm là dạo này hay đau nhức mỏi thế...lúc ấy thì con cũng mới đi làm về..

Con đuợc mẹ chiều quen rồi...đi làm về mẹ dặn để trong tủ cái này cái kia mang ra mà ăn..có ly sinh tố mẹ xay đấy lấy ra mà uống..sáng đi làm mẹ bảo mày phải mặc áo khoác vào cứ phơi mặt ra thế ốm ra ...trơi mưa chưa dắt xe ra kiểu gì mẹ cũng phải gọi lại kêu đi đứng cho cẩn thận chạy xe chầm chậm thôi..Con cười nhăn nhở : con biết rồi..bu cứ nhắc mãi.
Mẹ chiều con đến mức giống như hồi bé khi thèm kẹo dẻo mỗi lần đi học về con lại ngêu ngát hát cái điệp khúc " Chíp chíp kẹo chíp chịp...con muốốn ăn kẹo hải hà...chíp chíp kẹo chíp chíp..kẹo hải hà thật là thơm ngon.." để bắt mẹ phải đi mua cho...Bây giờ nhiều lúc con buột miệng bảo "ôi món này ngon nhỉ..món kia ngon nhỉ." khi xem ti vi..mẹ tưởng con thèm thật..thế là ngày hôm sau kiểu gì mẹ cũng mua về làm..

Mẹ lúc nào cũng nghĩ cho tụi con cả nhưng lúc nào tụi con cũng chỉ nghĩ tới mình thôi.

----------

Chừng nào con mới lớn hết để có thể làm tất cả mọi chuyện...có thể vừa ý mẹ...để mẹ không phải lúc nào cũng đi theo con chỉnh sửa..và để mẹ co một ngày thực sự của mình mẹ nhỉ?

Sunday, May 3, 2009

Chữ NHẪN


Từ những kinh nghiệm xương máu của thực tế cuộc sống mà người Hán đã sáng tạo ra cách viết chữ nhẫn: chữ đao (con dao) ở trên và chữ tâm (con tim) ở dưới. Lưỡi dao ấy ở ngay trên tâm, và nếu như gặp chuyện mà không biết nhẫn nhịn thì tránh sao khỏi đau đớn, có nhẫn nhịn mới chuyển nguy thành yên, bại thành thắng, dữ thành lành…
Trong kinh điển, người biết nhẫn nhục, chính là người mạnh nhất. Còn theo thánh Gandhi: Nhẫn nhục ví như không khí, chẳng biết chống trả, nhưng có khả năng vô hiệu hóa những quả đấm của kẻ bạo tàn!
Vì thế mà người xưa đã tốn rất nhiều giấy mực để viết về nó, đã răn dạy rất nhiều những lợi ích và tác hại xung quanh chữ nhẫn này. Thời hiện đại ngày nay thì sao?
Nhẫn, không phải là sự cam chịu tiêu cực.
Đúng vậy, chẳng phải ngẫu nhiên mà chữ nhẫn lại có bộ đao phía trên như biểu hiện của những nỗi thống khổ sâu sắc như dao nhọn, chúng có thể khía vào trong tâm trí, trong con tim ta, làm cho ta đau đớn, tủi nhục và khó chịu.
Nhưng, nhẫn, đừng nên hiểu một cách tiêu cực, là phải gồng mình cam chịu ôm nhục, là luồn cúi để đạt được mục đích. Nếu có chuyện không hay, hãy dùng trí tuệ để thấy đúng lẽ thật, buông xả mọi hơn thua với người ta và không cố chấp phiền hận.
Người “chửi” mình, nếu đúng thì nhận, nếu không phải thì xả bỏ. Chứ nếu nhớ hoài suốt đời, thì tự mình chuốc lấy cái khổ cho mình và còn làm cho người khác khổ lây.
Tóm lại, chữ nhẫn ngoài sự chịu đựng điềm tĩnh còn cần phải có sự tha thứ, phải có từ - bi - hỷ - xả. Nhẫn là độ lượng, khoan dung, nhận đúng bản chất mà kiên tâm nhẫn nại... Nhẫn, chính là thể hiện bản lĩnh của con người.
Khổng Tử xưa đã nói: “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (Việc nhỏ mà không nhẫn được, thì việc lớn ắt sẽ hỏng).
Nhiều gia đình thường treo chữ nhẫn trong nhà, như tự răn mình để giữ được hòa khí trong gia đình. Ôi chao, nhịn đi có một sự, đổi lại được những chín điều lành cơ mà.
Vậy nên, anh em có tranh nhau tí đất đai, vợ chồng có nổi cơn tam bành, ta có “hận” sếp, có xích mích gì với hàng xóm, có bị ai “đì” đi nữa, thôi thì nhẫn đi.
Con tim nhức nhối lắm, khi thấy mình phải chịu đựng thua thiệt, phải kém chị kém em, thành ra hậm hực, tức tối nổ con ngươi con mắt chỉ vì những thứ nhỏ nhặt.
Người ta có cái ví đầm hàng hiệu xịn hơn, thế là phải đua đòi chẳng kém cạnh gì, kẻo mang tiếng “quê”! Hoặc người ta xe nọ xe kia, nếu mình không có, thì đau buồn mà bi luỵ trách móc số sao mãi chả giàu để được làm... đại gia.
Mẹ chồng hủ lậu, lắm lời... cẩn thận đấy! Ra đường, nhẫn á, nhịn á, ganh nhau đến từng chỗ đỗ xe trước đèn xanh đèn đỏ, còi bấm cứ là nhức cả óc. Tông xe vào nhau, là gầm gừ như chuẩn bị xuống cắn xé nhau ngay!
Đến cái chuyện quyền lợi hay tiền nong, ai mà động chạm, thì cứ liệu hồn. Tốt nhất là nên việc ai người đấy làm, tiền ai người ấy hưởng, chứ ức chế quá, là xử lý nhau ngay.
Nhẹ thì bằng bom thư, cao hơn nữa, sẽ được chọn làm đối tượng để buôn dưa lê, nặng thì đơn kiện nặc danh, tệ hơn là thuê xã hội đen dằn mặt...
Thuở phong kiến, chồng có là nông dân thì vợ cũng phải hầu như hầu ông chủ; thời này, chồng mà lười biếng, lại mắc tính loăng quăng bồ bịch, cờ bạc thì dè chừng! Vợ mà đỏng đảnh, hay “không biết đẻ”, hay nọ kia, lơ mơ là ông quăng quần áo ra ngoài đường.
Cho nên, kết hôn cũng nhanh, mà chia tay, ly dị cũng quá lẹ. Chẳng có vấn đề gì phải kéo dài những mấy chục năm. Thời này, chữ nhẫn là chữ gì mà đòi hỏi phải mất thời gian đến vậy?
Nhẫn, cũng không phải là nhục một cách hèn nhát
Thời xưa, vua Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nuốt mọi tủi nhục chỉ để chờ thời cơ làm nên chuyện lớn. Như vậy, cái chữ nhẫn nhục trở thành động cơ sống, thành quái chiêu của một số người nhằm đạt đến mục tiêu cần thiết của họ.
Ngược lại, chữ nhẫn như trái tim bồ tát của Quan Âm Thị Kính khi bị “vu oan” mọi bề, lay động thân tâm của con người, đó là:
“Chữ rằng nhẫn nhục nhiệm hòa/ Nhẫn điều khó nhẫn mới là chân tu...”
Nhẫn ngày nay, nhiều khi đã thành nhẫn nhục một cách hèn nhát. Nhẫn quá, thành ra... nhục. Nó là điều sỉ nhục, làm xấu hổ, tổn thương đến lòng tự ái của mình.
Nhục, bởi vì sợ quyền thế, nhục vì đang nằm trong hoàn cảnh bất lợi chưa thể trả thù được, nhục để mong cầu có người khen, hay được chức trọng, quyền cao, nhẫn nhục vì khinh bỉ đối thủ, hay tự cho mình cao hơn người, không thèm chấp nê, phản đối.
“Tránh voi chẳng xấu mặt nào...”, nhiều khi thấy cái sự bất bình ra đấy, nhưng chẳng liên quan đến ta, thì ta “mackeno”. Cái sự nhịn ấy, xem phần nó cũng mang tính AQ, rằng thôi, nhịn đi một tí, chết ai!
Hiểu sai chữ nhẫn nhất là khi ghép chữ nhẫn với chữ tâm, để trở thành nhẫn tâm, ác độc. Cũng như hiểu chữ nhẫn với thói quen chịu đựng đến mức hèn yếu, bạc nhược hết ngày này, qua tháng khác, và cơ đồ sự nghiệp, thành quả chăíng thấy đâu, chỉ thấy con người ngày càng èo uột đi, thảm hại, nhưng họ vẫn tự ru mình là ta đang... nhẫn một cách chính đáng.
Nhẫn nhục một cách hèn nhát, là mềm yếu, cam chịu vô ích, rồi tự mình chìm trong cái cõi mịt mờ của mình, sẽ thành kẻ chui sâu vào vỏ ốc, và điều này sẽ làm suy thoái xã hội, đạo đức con người, làm cho cái ác, cái tham, cái xấu có mầm mống và nguy cơ phát triển.
Nhẫn nhục như thế, theo thuyết nhà Phật, là nhẫn nhục chấp tướng vì vẫn còn do dục vọng và lòng tham thúc đẩy chứ không phải nhẫn bà la mật.
Nhưng nếu không biết nhẫn, bạn sẽ có một khuôn mặt... xấu xí
Nếu bạn không biết giữ được cho mình một chữ nhẫn, lúc nào đầu óc bạn cũng căng ra, như một chảo lửa, bạn có thể phản ứng ngay tức khắc các vấn đề vừa xảy ra một cách nông nổi, thiếu suy nghĩ...
Gặp chuyện khó chịu, không may, tức khắc lửa giận nổi lên, nếu nhẹ thì chỉ bộc lộ ra sắc mặt, hành động nóng nảy, nhưng nặng và đáng sợ hơn nữa, đó là để chất chứa trong lòng.
Bạn biết không, những cơn nóng giận ấy khiến cho khuôn mặt con người bỗng chẳng dễ coi chút nào và trở nên rất xấu. Đôi khi, chẳng những chúng ta không giải quyết được việc gì, mà còn tự tạo thêm những hành động nông nổi, gây thêm bực bội đúng như các cụ đã nói: “Tâm oán giận, mạnh hơn lửa dữ”.
Thật vậy, chỉ một phút nổi nóng, không tự kìm chế được mình mà không dằn được cơn tức giận, nghĩa vợ chồng phải phân rẽ, bạn bè trở thành kẻ oán thù, và mâu thuẫn dẫn đến xung đột (đánh đập vợ con đến tàn tật, vợ giết chồng, con giết cha, đốt phá nhà cửa, tự hủy hoại thân thể mình...)
Tôi còn nhớ câu chuyện của một chị, nói rằng, thời mà anh chị chưa ly hôn, chị đi “đánh” ghen anh. Đêm hôm, không thấy anh về, trong một đêm mùa đông giá rét, chị quyết định lôi con nhỏ mới hai tuổi, đặt lên đằng sau xe đạp, đèo con đến nhà nhân tình của chồng, và căm phẫn đập cửa ầm ầm...
Sau này, chị tự nhận ra rằng, chẳng phải vì thương con không có cha, chẳng phải lý do gì, ngoài lòng ích kỷ và hận thù nên chị quyết không ly dị. Cũng chỉ vì chị không nhẫn được, cơn nóng bốc lên đầu và chỉ còn nỗi căm hận.
Cho dù đã bao lần, chị tự dặn mình rằng, đừng để con cái nghe thấy tiếng của hai vợ chồng cãi nhau. Nhưng biết sao được, khi cơn sân hận dâng lên, tiếng chì chiết, cãi vã, lẫn xỏ xiên, thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ngay trước mắt con cái, vô tình anh chị không biết rằng họ chính là một bằng chứng xấu xí của hôn nhân.
Và nếu trước kia, chị nhất quyết không ký đơn ly dị để “hành hạ”, trả hận với chồng mình, thì sau khi đã hiểu ra: nhẫn không phải là chịu đựng, mà nhẫn còn là xả bỏ những nỗi nhọc nhằn uất hận, những đau buồn tủi nhục, để cuộc sống dễ chịu hơn, chị đã ký đơn ly dị, nhằm giải thoát cho cả gia đình thoát khỏi cảnh “địa ngục trần gian”.
Chữ nhẫn, giống như vàng
Bạn hãy đọc kỹ những câu răn về chữ nhẫn, bạn sẽ thấy, muôn màu cuộc sống bày ra trong sức mạnh của chữ nhẫn. Chữ nhẫn ẩn chứa những phương kế sống của một đời người.
“... Có khi nhẫn để xoay vần
Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa
Có khi nhẫn để vị tha
Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù
Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu
Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường
Có khi nhẫn để vô thường
Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai
Có khi nhẫn để lắng tai
Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng
Có khi nhẫn để bao dung
Ta vui người cũng vui cùng có khi
Có khi nhẫn để tăng uy
Có khi nhẫn để kiên trì bền gan...”
Việc lấy đức nhẫn làm sức mạnh (dĩ nhẫn vi lực) cho thấy lợi ích cũng như quyền năng biến hóa, nội lực mạnh mẽ của chữ nhẫn.
Trong cuốn “Luận về chữ nhẫn” của Mạnh Chiêu Quân có viết: “Bạn chớ nên cáu gắt, cáu gắt sẽ làm tổn thương hòa khí; Bạn chớ nên tức giận, tức giận sẽ làm hủy hoại nguyên khí; Bạn chớ nên đùa giỡn, đùa giỡn sẽ làm hỏng tài khí; Bạn phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn sẽ được thần khí”...
Cũng như câu tục ngữ của Việt Nam ta: “Chữ nhẫn là chữ tương vàng, ai mà nhẫn được, thì càng sống lâu”. Tự tìm được cho mình một chữ nhẫn thích hợp sẽ giúp ích cho cuộc sống của bạn, và nếu biết sử dụng chữ nhẫn sao cho đúng cách, sẽ mang lại cho con người một sức mạnh vô cùng!

Nguồn: Tuệ Thư.

---------------
Nhân lúc đọc bài viết này nghĩ tới chữ Nhẫn treo ỡ phòng chỗ làm và chữ Tâm trao ỡ phòng chụp X-Quang!

Wednesday, April 29, 2009

Lại 30-4

Đám cưới H đông khủng khiếp!Chắc đấy là đám cưới mà lớp có măt nhiều thành viên nhất..chỉ tiếc là tổ 1 không có ai khác ngoài mình với thang V..Dù mình biết H mời tổ 1 cũng nhiều..chẳng biết tụi nó nghĩ thế nào mà không đi?Mình cũng mong chờ ...một người nhưng không đi thì càng thoài mái!Bàn thì ở tuốt trên không gần với bàn mấy đứa kia..ngồi với D tự nhiên thấy lạc lõng đâm ra cứ chạy lung tung xuống bàn con Th với chỗ ông T.Đưa giùm cái thiệp cưới nói dám cứoi tui đấy nhớ đi nha..làm hắn tưởng thật mắt tròn mắt dẹt..gớm mà cừoi đau cả ruột..bóc ra thì biêt liền đấy mà!
Mấy ông kêu mình đi làm rồi lâu không gặp thấy khác quá??mình thấy chả khác gì..cô nào có tí bôi bôi trát trát lên mặt lại không thế.Chứng tỏ mấy ông vẫn chuộng vẻ chau chuốt bên ngoài thế!!Nhưng thấy không thoái mái thế là hết tiệc mình chạy vèo về nhà bà mượn tạm bộ quần áo trước khi ra quán cafe. C tới sau mình vài phút ..tóc hắn ngắn hơn lúc trước chắc mới cắt.. vẫn cái kiểu đi khệnh khạng bất cần cái miệng toen toét.Không hiểu chuyện với e H trắng tới đâu nhỉ?

Có những điều làm mọi ngừoi ngạc nhiên nhưng mình lại dửng dưng đên không ngờ..như chuyện đám cưới của M.Mình ghét mình không quan tâm hay là mình ganh tỵ?Mình cũng chả mấy hứng thú với chuyện họp hành ăn chơi của cái lớp đấy..nó nhàn nhạt vô vị y như nuớc canh rau không có muối không có sấu..Chả phải mình mà cả B cả H cũng thấy như thế.Hai đứa không đi mình cũng ở nhà.
Lâu rồi không gặp mấy đứa lớp anh văn, không gặp chị N..Tuởng đến đông đủ hoá ra có mỗi Th với Nh..Chủ đề vẫn cứ xoay quanh công việc..yêu đương..tường lai.Con N nói ngẫm cũng đúng lúc truớc mình tính thời gian bằng giờ, bằng ngày, bằng tháng.Bây giờ mình tính thời gian bằng năm..mộột năm nữa là 25 năm, 2 năm nữữa là 26 năm..Chỉ chưa tới mức tính thời gian bằng chục năm như cái cô gì viết bài trên báo phụ nữ :Cuộc đời người phụ nữ tựa như 4 mùa : 20-30 là mùa Xuân-39-40 là mùa Hạ-40-50 Thu-sau 50 là Đông...N bảo tao với mày đang ở cuối của giai đoan thứ nhất..hehe.Cũng đáng lo ngại quá!!!

Lại trở về với căn phòng alone ..thật quá rộng nhưng mà thà ở nhà xem mưa nghe sấm nhìn chớp còn hơn là lên Đà Lạt, có khi mưa rầm rề khéo cũng chỉ nằm bẹp một chỗ.Không khí Đà Lạt cõ lẽ chỉ phù hợp vớới những ngừoi yêu nhau.Còn đối với một kẻ đang mắc chứng bệnh "lãnh cảm" như mình có lẽ lên đấy sẽ không thấy đẹp cũng không thấy lãng mạn...Chi có Hồ Tuyền Lâm là nơi duy nhất mình muôn đi...nhưng mùa này nếu mưa chắc buồn đến chết mất...