
“Hồng nhan bạc mệnh”, câu nói ấy quả không sai với trường hợp của Vương Kỳ Dao. Ước muốn nhỏ nhoi là có một cuộc sống bình yên không địa vị bên cạnh người mà mình yêu thương lại không thể có được. Một cuộc tình lãng mạn nhưng chóng vánh với chủ nhiệm Lý; chuyện tình với Trình tiên sinh mong manh, dang dở. Ánh mắt nhìn e ấp, tiếc nuối, những giọt nước mắt đắng cay, những cái ôm siết chặt... Cái đẹp được tôn vinh trong bi kịch và bế tắc...
Thế nhưng, bên cạnh những giọt nước mắt đau khổ, buồn bã, trong cô vẫn toát lên một nghị lực sống, một trái tim khao khát yêu thương... Hành trình của cuộc đời Vương Kỳ Dao có lúc màu hồng, có lúc xám xịt, đắng cay, để lại những cảm xúc sâu lắng, đè nặng tâm trạng người xem về một khát vọng sống mãnh liệt...
Một phần sức hấp dẫn của Trường hận ca nằm ở chỗ bộ phim này được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết kinh điển cùng tên, từng gây ảnh hưởng rộng lớn của nữ tác giả nổi tiếng người Thượng Hải Vương An Ức.
Mượn tên từ một bài thơ của thi sĩ Bạch Cư Dị, Trường hận ca của Vương An Ức đi vào cuộc sống của những ngõ nhỏ lắt léo, bên ngoài rộng mở nhưng bên trong rất bí ẩn của thành phố Thượng Hải. Đó là nơi cất giữ những câu chuyện đồn đại chẳng đâu vào đâu, là địa điểm cư trú của những chú chim câu sáng suốt nhưng lại âm thầm, và giữa cuộc sống có phần mờ xám, u uẩn đó, nổi lên nhân vật Vương Kỳ Dao.
Trường hận ca lôi cuốn bởi cách kể chuyện có duyên, bởi sự khăng khít giữa tình và cảnh, giữa con người với con người giữa bao la vô thường. Tác giả chia nhỏ câu chuyện để tạo nên những điểm nhấn, hút người đọc vào thân phận Vương Kỳ Dao, bi kịch của một con người nhỏ bé. Nàng thuộc về những ngõ hẻm tối tăm, nàng bị trói buộc bởi sức mạnh của lời đồn đại, người hiểu nàng hơn cả là những chú chim bồ câu chứng kiến niềm vui và cái chết tức tưởi của nàng........
Copy từ Tuổi trẻ...![]()
************************************************************
Mình cho rằng Trương Khả Di(đóng Vương Kỳ Dao lúc già)đã thể hiện rất thành công nội tâm nhân vật trong sự giằng xé giữa thực tại và quá khứ huy hòang mà uẩn ức.Mình cũng rất ấn tượng với nhân vật họ Trình_chàng nhiếp ảnh chân tình tốt bụng cả cuôc đời dõi theo hình bóng người mình thương không một chút tính tóan."Anh không mong gì kiếp sau mà chỉ mong kiếp này em sống tốthơn mà thôi"
