About Me

My photo
I live in Ho chi Minh city, Vietnam
I love shooting,swimming,listening music : rock, coutry.., and reading cooking book.. My job is to take care everybody's dentalhealth..

Thursday, August 31, 2006

Billy Gilman -Oklahoma



I heard this song  a long time ago on the 107.5 radio. This song was present for the girl who was very sad at the moment because of the cold of her law-parent. At that time I really did not understand the content of the song just feel a bit sad . I decide to find out
This story about the the son and farther is so touching.I love it and Billy also.
This is the lyric
Suitcase packed with all his things   
Car pulls up, the doorbell rings
He don't want to go
He thought he'd found his home
But with circumstances he can't change
Waves goodbye as they pull away
From the life he's known
For the last seven months or so

She said we found a man who looks like you
Who cried and said he never knew
About the boy in pictures that we showed him
A rambler in his younger days
He knew he made a few mistakes
But he swore he would have been there
Had he known it
Son we think we found your dad in Oklahoma

A million thoughts raced through his mind
What's his name, what's he like and will he be
Anything like the man in his dreams
She could see the questions in his eyes
Whispered "don't be scared my child
I'll let you know, what we know"

About the man we found, he looks like you
And cried and said he never knew
About the boy in pictures that we showed him
A rambler in his younger days He knew he'd made a few mistakes
But he swore he would've been there Had he known it
You always said that this was something that you wanted
Son it's time to meet your Dad in Oklahoma

One last turn he held his breath
'Til they reached the fifth house on the left
And all at once the tears came rolling in
And as they pulled into the drive
A man was waiting there outside
Who wiped the worry from his eyes Smiled and took his hand

And he said I'm the man who looks like you
Who cried because I never knew
About that boy in pictures that they showed me
A rambler in my younger days I knew I made a few mistakes
But I swear I would have been there had I known it
Never again will you ever be alone
Son welcome to your home in Oklahoma
 
yfla.wrap("This multimedia content requires Flash version 9 and above.", "Upgrade Now.", "http:\/\/www.adobe.com\/shockwave\/download\/download.cgi?P1_Prod_Version=ShockwaveFlash", "");To view this multimedia content, please enable Javascript.

Tuesday, August 29, 2006

real touching love letters I like



Đã từ bao giờ mình bắt đầu viết ra những tâm sự riêng tư và câu chuyện đời thường rất giản dị của mình vào cái blog đáng yêu này nhỉ?  Để rồi thỉnh thoảng lướt ra lướt vào xem có ai comment hay nhòm ngó những gì đang diễn ra quanh mình hay không?

Phải chăng cuộc sống mỗi con người đều thiếu thiếu cái gì đó mà họ không biết tới, để mỗi ngày luẩn quẩn không có gì làm là lại ghé vào đây ngắm ngiá thiên hạ. Cuộc sống của tôi có fải là như vậy, không vui thú, không có gì để tiêu khiển, không party (hehe not sure about this) ?

ummmm 3 năm về trước,  hình như cuộc sống của em đã là như vậy , khi anh chưa đặt chân lên con đường em đang đi....... Khoảng thời gian đó, ngày ngày em sống mơ hồ, phóng khoáng, ngớ ngẩn, bất cần, không nghĩ tới ngày mai, sáng đi học, ăn uống vớ vẩn, chiều về nhà loắng khoắng 1 tí, ăn linh tinh cho có bữa. Cũng có những lúc em đi chơi với bạn bè, nhậu nhẹt tới khuya, vì em cảm thấy sống ở Úc chẳng có gì vui cả, chẳng có người thân, chẳng có bạn thân, chẳng có nhiều tiền rủng rỉnh như ở nhà để mỗi ngày đi ăn kem cravel, chán chán lại đi mua Addidas (old time favourite), nên có đi học rồi về nhà cũng chỉ ôm cái máy tính mà chat.

Lần gặp gỡ đầu tiên của chúng mình ...

Em còn nhớ  chúng mình share chung 1 cái máy giặt rồi để bên nhà anh (sinh viên xa nhà khổ thế đấy). Bình thường Thảo 1 mình mang đồ sang  trong suốt cả mấy tháng, vì giặt thường xuyên nên cũng ít đồ. Nhưng đợt đó cái máy giặt bị hỏng, trì trệ nhiều ngày nên có quá nhiều, thế là em phải lọ mọ cùng Thảo vác đồ sang (vài rổ). ..

Em được gặp anh hôm đấy cũng vì cái máy giặt, anh nhỉ Image. Anh ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở, toét nhèm vì mới ngủ dậy Image, mặt mũi xanh xao phờ phạc (chả biết hôm trước đấy làm cái gì Image ), mặc cái quần xà lỏn trông đến khiếp, em chả nói với anh câu nào ngoài "em chào anh".Image.. (trong bụng nghĩ cái anh này chắc về sau ế vợ, Image ai lại lôi thôi thế không biết).. Đấy là lần đầu tiên mình gặp nhau và có đối thoại, nhưng thực ra trước đấy thì em đã nhìn thấy anh rồi. ở ngoài sân bay, em bay chuyến hôm đó về vn, thấy anh hớt hải chạy tới Image, vali đầy mình, rồi lại lủi thủi đi về.. haha nhầm ngày ..Image. (lại bị mất điểm nữa, người gì mà không cẩn thận chút nào, tốn tiên taxi đi về lại đi...) có lẽ cũng vì trời sui đất khiến, để anh có first impression của vợ tương lai cái kiểu này Image, để cho em biết được yêu 1 người thực sự là như thế nào...

Em không cần chồng em fải đẹp trai, fải ăn mặc đẹp, đồ hiệu chỉnh chu, cũng không cần giàu có hay galăng . Anh đã giúp em hiểu ra 1 điều rất giản dị, điều mà em đã theo đuổi tìm kiếm suốt bao lâu, đó là hạnh phúc Image  sẽ hiện hữu khi mình có 1 người để yêu, 1 người để tôn trọng suốt cuộc đời, 1 người có thể hy sinh tất cả cho gia đình, thương vợ, chiều vợ và thương con, luôn ở bên cạnh theo dõi từng bước đường đời của em. Anh không những yêu em mà con yêu cả niềm đam mê của em, Image dù  là những đam mê không tương lai vững trãi.. yêu 1 người là cảm giác thiêng liêng, lạ kì và sung sướng đến thế sao? Vậy mà 21 năm sống của em cũng chẳng đủ để em nghiệm ra điều đó, bằng ở bên anh trong 3 năm vừa qua.Image
Anh ơi, anh biết không, trước đây em cứ nghĩ yêu là fải ở bên nhau, suốt ngay dính lấy nhau, cảm giác an toàn khi đi đâu cũng có nhau, nhưng bây giờ em hiểu đó chỉ là sự chiếm hữu, phụ thuộc và thói quen mà thôi, tình yêu đích thực nó lớn hơn thế nhiều, anh nhỉ?

Em cảm thấy cuộc sống này thật đẹp và nhiều sắc màu,  cám ơn anh đã là người đàn ông tuyệt vời nhất trong đời em. Họ không hiểu anh nên họ không yêu anh, đến khi em lấy anh rồi thi ai cũng nói em may mắn,  Image buồn cười nhỉ ... nhưng mà dù gì cũng muộn rồi, anh không còn cơ hội đổi ý đâu, chấp nhận cô vợ ghê ghớm này đi thôi . Image.. hahaha Image
Em chưa bao giờ thèm muốn có con với anh mãnh liệt như bây giờ Image , anh biết em yêu anh đến mức nào không?


Noone compares to you... em muốn nói hàng vạn lần rằng em rất yêu anh, bé Mn của em... em thấy hạnh phúc quá bé ạ...

~BeLit Image ~

 

Hôm nay trời lại trở lạnh, em tình cờ nghe bài hát này mà buồn quá….mọi thứ như một giấc mơ, vụt đến vụt đi như gió thoảng…Một giấc mơ của những ngày đã qua, bước chân thời gian chưa bao giờ dừng lại. Nắng cuối chiều nhạt nhòa len lên những bức tường phủ rêu phong cổ tích từng vệt thẫm màu lạ lẫm…Nắng có còn trong vắt như pha lê???? "… Em nhớ không khi xưa ta gặp nhau chính cũng nơi đây ta ngồi mơ về giấc mơ nơi thiên đường…"
Câu ca này ngày xưa anh ôm đàn hát say sưa trong một chiều thu nắng vàng óng ánh, mùa thu ghé ngang Hà Nội với một chút heo may khi chúng mình tình cờ gặp lại nhau sau những trận "khẩu chiến" dữ dội trên mạng. Anh về nước và em cũng vậy. Một người bạn chung của chúng ta mời party. Lần đầu tiên em cảm thấy trái tim mình run rẩy khi bắt gặp ánh mắt nồng ấm của người đàn ông với mái tóc khá lãng mạn trao gửi, chiếc quần Jean xanh bạc với chiếc áo sơmi trắng bụi bụi khiến hình ảnh anh trong em rất đặc biệt. Hình ảnh một lãng tử ngày xưa ùa về khiến em mỉm cười với anh. Con bạn thân huých khẽ vào người nhướng mắt về phía anh:

- Handsome quá HA, một gương mặt đàn ông rất manly về cả nghĩa đen lẫn nghĩa không đen lắm, chơi guitar tuyệt quá. Tóm trái tim chàng bỏ vào bàn tay đi, chàng đang nhìn nhỏ đó…

- Xời, sao dám chắc là nhìn tớ…tớ ghét hắn…

- Ghét của nào trời trao của nấy cho coi, mà trao anh chàng đẹp trai thế ta cũng..ráng ghét hí hí…nhỏ quen anh ta à…

- Ừ…cãi nhau như mặt trăng với mặt trời..

- Cái gì?

- Hắn chính là người tớ hay kể với cậu là gây nhau trên mạng đấy

- Úi giời…nghe nói mới về nước hôm 15 vừa rồi hả?

- Ừ…chị Chu An nói thế

- Ủa…vậy ra him về cùng ngày với nhỏ à?

- Ừ nhỉ…cậu nói mới nhớ

- hí hí chết chửa, duyên đấy hí hí…

Nhìn nhỏ bạn thân cười tít mắt ghẹo mà em nghe trái tim mình có chút gì run rẩy. Có phải giáp mặt anh lần đầu đâu, một kỳ seagame, một chuyến du lịch TQ, ấy vậy mà sao hôm ấy run thế? Thật lòng ngày ấy không ghét anh đâu, nhưng những gì quanh anh khiến em ghét. Những cô gái vây quanh anh, sự tài hoa của anh và …cả ánh mắt hay nhìn lén em. Buổi party quá đông và một cú fone của mẹ đã bứt em ra khỏi đám đông ấy. Thật lạ là trước khi lén rời nơi ấy, em quay nhìn lại …tìm ánh mắt anh..nhưng không thấy anh đâu cả. Một chút luyến tiếc để cười chính mình "Hắn đang bận với các nàng xinh đẹp…". Bước ra cổng đứng chờ taxi, từng khắc trôi qua để bỗng giật mình khi một nụ hồng xuất hiện trước mặt kèm câu nói phía sau khá ấm:

- Anh đưa Hoài Anh về nhé…

- Họ để anh thoát ra đây dễ dàng vậy à?

Em nhướng mắt hất mặt vào trong hỏi, anh như hiểu ý nên cười rất chi là đểu và nói một câu rất ư là nịnh đầm:

- Tất cả đều không bằng một Hoài Anh

- Phét, em không muốn bị banh xác đâu nhé

- Ai dám đụng đến Hoài Anh, anh không tha…

- Trời….

Chúng mình dẹp bỏ mọi "hận thù" từ khi ấy, và khi trở lại
Japan em đã nhận lời yêu anh trên hồ BiwaKyoto. Tình yêu mùa thu như hạt ngọc sương long lanh treo đầu ngọn cỏ, một ngày sương tan…tình…thật buồn, nắng chẳng còn dịu êm.

 

Em cố chấp, vâng…em biết! Anh đang rất buồn, vâng..em biết! Nhưng em có làm khác được không? Anh hiểu hơn ai hết. Trong giấc ngủ vùi, em mơ thấy chúng mình lướt trên cái xôm xốp khô khốc của đám lá rụng lệch mùa. Những giấc mơ cứ nối nhau trong gang tấc thời gian một cách lặng lẽ. Cái hoang vu của lòng phố xa ngập lòng, đôi khi em ước mình hồn nhiên và thảnh thơi như chiếc lá. Đến mùa cứ rụng vô tư và bay nhẹ giữa cuộc đời………


(Viết xong 11:58 pm - Auckland 13/8/06)
Hoài Anh

 

Em gặp anh từ hồi lớp 6, có vẻ như đã lâu lắm rồi nhỉ?

Em chỉ là một con bé loắt choắt, hay nói, hay cười.....Thế rồi, một ngày kia, em ko còn ngây thơ được nữa! Vì em đã gặp anh! Em được con bạn thân giới thiệu vào ca đoàn. Ở đó, em đã thấy anh..!! Em thật ngỡ ngàng, và anh dường như là thần tượng của em, lúc đó, bây giờ và sẽ là về sau nữa!


Anh ngồi đó, bên cây đàn piano, thật lạnh lùng. Mỗi phím đàn anh đánh lên đều làm lan truyền hơi ấm đến từng lời ca, từng giai điệu của bài hát...Và cũng chính từ đó, em đam mê nhạc cổ điển, em đam mê piano và quyết định sẽ giống như anh, tức là xách cặp đi học piano mặc dù em dốt đặc cán mai về nhạc lý (hix hix)

Thời gian ấy, em biết khái niệm iu là một khái niệm khá mơ hồ và trừu tượng, em dường như ko biết đến cảm giác ấy gọi là gì, em chỉ biết ngày nào ca đoàn đi lễ là em vẫn đi lễ, hay có tổ chức gì em đều tham gia nếu biết anh có tham gia. Em đâu dám bắt chuyện với anh, em chỉ dám đứng từ xa, nhìn anh cười, nhìn anh nói là em cũng đủ thấy hạnh phúc, thật đấy, bạy giờ nghĩ lại , em biết , đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất vì em được gặp anh, được nhìn anh, được tham dự vào một phần rất nhỏ cuộc sống của anh! Em nghĩ, em mà được anh chú ý tới là một điều không tưởng, em chỉ là một con bé vô danh, chỉ nói chuyện với con bạn thân trong ca đoàn, còn mọi người , ai cũng năng nổ, hoạt bát..Lúc đó, em đã từng ao ước, ao ước rất mạnh mẽ, ước gì anh chỉ cần nhìn về phía em, cười vu vơ là em cảm thấy rất rất hạnh phúc. Thời gian đó, em cảm thấy tình yêu đẹp và mỏng manh như pha lê, em yêu khoảng thời gian đó nhất vì em yêu anh!

 

Thời gian cũng qua đi, em và anh cũng lớn lên và em vẫn đứng bên lề cuộc sống của anh, có lẽ anh biết đến em, biết đến như là một con bé có cái tên đó, một con bé là thành viên của ca đoàn. Em cũng không dám mở lòng mình ra, em không dám tiếp xúc với anh, vì em nghĩ em chẳng là gì…Nhưng em vẫn thấy tình yêu thật đẹp.

 

Anh thi tốt nghiệp cấp II, anh thi đại học, anh ôn thi và thi lại đại học, em vẫn dõi theo và vẫn thầm cầu nguyện cho anh. Chắc là anh ko biết, cái ngày anh thi cấp II, thi đai học, em đều đứng trước trường anh thi và nhìn vào trường thi, em tưởng tượng anh đang làm bài, đang gặm gặm bút mỗi lần gặp bài khó (cái ngày em nghĩ chắc giống em,hihii), và anh cũng sung sướng khi làm được bài khó….Anh thành công, em vui lắm, những tin tức về anh, em đâu được biết trực tiếp, em chỉ biết góp nhặt từ lũ bạn thui. Lâu sau, có tin anh chuyển nhà, em buồn lắm, em nghĩ sẽ không còn được gặp anh ở nhà thờ, mỗi chủ nhật khi em đi lễ nữa, em sẽ không còn được nghe tiếng đàn của anh trong lễ, mới nghĩ tới đó mà em thật rất buồn. Thế nhưng em lại nghe tin rằng dù anh dọn nhà nơi khác nhưng anh vẫn tham gia vào nhà thờ này, em vui lắm, thế là em vẫn được gặp anh, nhìn anh từ nơi xa. Em có thể nhận ra tiếng đàn của anh trong Thánh lễ, hôm nào người khác đánh đàn là em nhận ra ngay, vì chỉ có tiếng đàn của anh là hay nhất ở nhà thờ này, anh nhỉ?

 

Chuyện gì đến cũng đến, anh đã có người yêu, là một người em biết, biết khá rõ nhưng em vẫn chúc mừng anh, em vui cùng anh và em thấy thật tuyệt khi anh và người ấy hạnh phúc bên nhau thật lâu, đến tận bây giờ. Em không ngờ anh lại chung thủy đến vậy đúng như là mẫu người mà em đã nghĩ về anh.

 

Em đã chọn con đường khác anh để đi và em vẫn mãi chọn con đường đó vì em biết em sẽ chẳng bao giờ có được anh cả. Và em nghĩ, em chọn con đường này cũng là vì em vì em biết sẽ chẳng có ai, chẳng bao giờ  có ai thay thế được anh trong em. Đối với em, anh thực sự cao vời quá, em thì lại nhỏ bé và chẳng bao giờ với tới được. Em mãi biết điều đó.

 

Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ anh đọc được dòng chữ này, chẳng bao giờ anh biết em nghĩ như thế nào về anh, có cảm nhận nhu thế nào về anh. Anh chỉ biết em là một con bé bình thường và thậm chí, hơn xa lạ đối với anh,anh nhỉ? Nhưng đối với em, như thế là đủ, em không mong gì hơn. Em chỉ muốn được thấy anh từ xa và như thế thì thật là hạnh phúc.

 

Chỉ còn một năm nữa, có lẽ em sẽ không được gặp anh nữa, em phải đi theo con đường mình đã chọn và con đường đó không cho phép em thấy anh nữa. Nhưng em vẫn giữ mãi trong tim cảm giác nguyên vẹn từ xưa đến giờ. Em không ngờ tình cảm có thể tồn tại lâu đấn như vậy.

 

Em vẫn yêu anh và mãi yêu anh

 

Chúc anh hạnh phúc từ một người anh không để ý đến.

from aximilli

 

Image 

Bước sóng đôi trên bờ cát, hằn lại những dấu chân, bỗng dưng lại nghĩ lung tung...

Tại sao dấu chân của người con trai bao giờ cũng to hơn con gái? Đơn giản vì con trai cần phải có một nơi chắc chắn để chống đỡ cho một trái tim yếu đuối hơn con gái... Con trai yếu đuối lắm...dễ xao lòng...dễ yêu...dễ tin...dễ đau...dễ quên... Giống như trái tim anh vẫn yếu đuối trước em, mặc dù có thế nào anh cũng cố chứng minh rằng anh là người mạnh mẽ...

Tại sao anh không thích giống những người con trai khác xung quanh em? Bởi vì anh yếu đuối... Anh thấy mình nhạt nhoà và tầm thường. Anh không tin rằng anh sẽ có em. Niềm vui của anh, rồi sẽ đến ngày nào em cũng biến mất, cũng ra đi... Anh yếu đuối lắm. Và vì thế anh không muốn giống ai. Để ít nhất anh được em nhớ đến...

Tại sao anh không ghen? Bởi vì anh yếu đuối. Người ta chỉ có quyền ghen khi người ta là cái gì đó, là một ai đó của nhau. Và đương nhiên anh phải hiểu rõ nhất vị trí của mình. Ai đi chơi với em cũng được, đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào... Anh thích để cho em nhìn và lựa chọn. Vì nếu em lựa chọn ai khác không phải là anh, thì đó là điều bình thường nhất mà anh đã nhìn quen mắt. Anh, bấy lâu nay, từ ngày sống, đã là quán dừng chân. Anh biết anh có kho báu của niềm vui và sự thú vị. Khi kho báu cạn kiệt, anh cũng tan ra. Và bị bỏ rơi. Người đã nhiều vết thương không bao giờ quá sợ cái đau. Tại sao không trìu mến nhìn nhau mà phải ghen tuông để nhận ra mình không là ai cả?...

...Biển, cát và dấu chân. Trong "Ngày xưa Hoàng Thị" có viết:

Ôi mối tình đầu

Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu

Và cũng nhoà mau...

Nhoà hết rồi. Bước đi trên cát biết bao lần của anh. Có chạy trên bờ biển mới thấy bước chân nặng đến thế nào. Cát cứ níu lại mãi, mỏi mệt... Dùng dằng bỏ đi những vết chân cũ... Anh vui vì biển đánh ào sóng một trận là trôi đi hết. Bờ cát lại phẳng lỳ. Vì sóng đã mang hộ ra ngoài kia bão tố... Chẳng phải buồn đau nữa. Lòng người xót xa muối mặn, chà sát lên vết thương. Người với người đôi khi kinh khủng lắm. bài học cuộc sống cho anh nhìn ra: mình nhỏ bé và thường bị quăng bạt bạt bởi tình cảm... Những ai đã chà sát lòng anh, xin đừng quay về nữa...

...Rồi  chính em cũng từng nói: tình cảm như nắm giữ cát trong tay. Nắm chặt thì cát cứ trôi tuột qua kẽ tay mà rơi đi. Nắm hờ thì giữ được lâu. Anh vốc cát lên bàn tay, vung nhẹ về phía gió. Anh không muốn giữ cát trong tay. Cứ tung bay đi... Dù buồn vẫn thích là người đứng lại nhìn. Những hạt cát vô tình. Nắm chạt thì cát cũng vơi, nắm hờ rồi cát vẫn vơi... Thế thôi, cứ để cát bay ngang tầm mắt... Giữ lại hay không không phải câu chuyện của bàn tay mà là từ hạt cát. Khi hạt cát muốn ở lại thì cát sẽ biết cách ở lại...Mặc kệ cơn gió bạt...

Anh bước trên biển lần này rung rinh niềm vui. Không phải đi chân không để chà xát vết t
hương cũ vào muối biển. Cũng không phải lay hoay bài toán giữ hay buông nắm cát. Không luôn cả những quan tâm chuyện chống đỡ cho trái tim yếu đúôi... Anh chỉ thấy vui... Vì đôi dép mới... Đôi dép giống y chang của em, nhưng to hơn, mỗi chiếc một màu... Rất rực rỡ. Rực rỡ hơn cả nắng. Vì thế mà bước đi của anh cũng tung tăng theo. Bờ biển dài niềm vui sảng khoái.... Ừ thì... Niềm vui... Có phải sinh ra để buyồn đau mãi đâu... Cứ vô tư thì sẽ khác... Bây giờ chỉ ước được quay nhìn về nỗi buồn mà cười một cái. Cười sẽ không buồn... Cười sẽ quên buồn... Cười sẽ như là thực ra đang sống...

From Anh LEO

Monday, August 28, 2006

A gathering party at Hiệpsỹlé 's new house

Nói sơ sơ về cái reason mình quay trở lại cái blog này : Mấy hôm chán chả buồn viết gì vì không có gì đạc biệt cũng như cảm thấy mất thời gian sao sao đó.Nhưng mà hôm nay tâm trạng có khá hơn 1 tý vì buổi sáng làm được khá nhiều việc có ích và ngày hôm qua vui như chưa bao giờ vui, cười nhiều như chưa bao giờ được cười.

Thế này : HÔm qua ngày khánh thành nhà mới của hiệp sỹ lé. D2 chính thức đón chào thành viên mới gia nhập vào khu phố hẻo người 7h sáng đã nghe người ta léo nhéo, kêu gào dậy sớm để sang làm cơm.Nhà hiệp sỹ lé chỉ cách nhà mình có khoảng hơn 10 căn nhà trong đó có 3 căn là đã xây và tới 7 căn vẫn là khu đất trống.Vèo cái 2 chị em đi bộ sang thấy các hội phụ nữa đã đông đủ : chủ nhà (mẹ hiệp sỹ lé), Thu già, Chị Khuyên...Ào vô, làm món chả giò trước_vốn sở trường của mình.

Bếp này rộng rãi và gọn gàng hơn nhà mình nhiều (:shy!).Bếp nhà mình coi thế này : choài máy làm sữa đậu để kế bên bịch rác kìa,Pó tay!

Image 
 
Làm hùng hục như trâu mà tới lúc ăn thì sao mà nhanh kinh khủng ,lại tới màn dọn dẹp hầu hạ các cụ tráng miệng.Xong 1 cái là tót đi làm nốt phận sự  chụp vài pô cho cô với cháu Nhi  gửi cho anh Giang . Chưa biết có gửi ngay hay không mà up lên blog cái đã cho hoành tráng.
 
 
Image 
Image 
"Nào cười lên !Bé Bích và Thu già tránh qua 1 bên coi."
 
HÌnh này chụp trước cửa nhà ông hàng xóm ké ngay bên nhà mình này .Trông bụi hoa bị tàn sát ghê chưa.keke. Bụi hoa bên nhà  hoành tráng hơn nhưng mà nhân lúc ông này đi vắng tụi nó bảo qua bên này chụp ké.Hờ hờ không bít lúc về có ai nhận ra không.
 
MÌnh khoái nhất tấm này khung cảnh thấy ngộ ngộ sao ấy.Cứ như thầy trò tam tạng lên đường sau khi tiêu diệt yêu quoái ( bứt gần trụi hoa) .!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
 
 
Image 

Saturday, August 19, 2006

friends



Con hà zím hôm qua về bị đau bao tử vì món sữa dâu gì đó của nó .Tội nghiệp nó nhỉ. Ăn thôi mà cũng sinh đau , còn mình chỉ khi nào căng thẳng.thôi

Vừa chạy xe vô nhà thì đã thấy Bich béo thông báo " bà đi đâu giờ này mới về , bác đang kêu ầm lên kia kìa " Chẹp lạo phải vào phòng dở mọi chiêu đề làm an lòng các bậc phụ huynh , đánh trống lảng  " chiều nay con vừa ghe` thăm bà..Mọi người bải mai mua đồ sang đây làm một bữa tụ tập ". THế mà vẫn bị cằn nhằn.Đổ tội cho cái dt " hết pin.con gọi không được" mà đúng là hết pin thật chứ bộ " lần sau còn vậy thì chết nhá"

Biến luôn ..

Chà !món quà tặng cho Ann con néo với Lăn mua là một món quà có ý nghĩa , 1 bức sơn vàng về cảng Nhà Rồng , chỉ có điều là Ann không hiểu được ý nghỉa của nó.Thôi kệ ,không sao,về bên đó hy vọng mẹ An sẽ giải thích cho chị ấy hiểu. Một đống chũ ký đề tặng. Chữ ký của mình thì qua tệ đi.Mình không quên làm 1 câu anh văn quèn vào ấy cho An vui.Nhớ hôm thứ 6 lúc Ann hỏi về vụ học Anh văn ở đây , mình bảo : có, ai thích thí học, tự bỏ tiền. " vậy sao không nói đi " "Dở lắm" "thì cứ nói đi, chị chỉ cho " Nghĩ bụng : nói mỏi tay lắm.hic

Ah , khen Hà zím 1 câu cái. Nó khéo léo , hiểu mọi người và nói chuyện cũng có duyên nữa.Chả bù với mình, léo nhéo léo nhéo chỉ làm mệt lỗ tai mọingười.Ông Hoàng coi vậy mà cũng lắm chuyện ra phết kể vụ hồ bơi trong ktx làm đau bụng .Ước chi mình là bà lao công lúc ấy.Choài.nghĩ mà kinh.

Đây là lần đầu tiên tới quán Rita , mặc dủ vẫn hay đi qua đấy.Tàm tạm.Được cái không khí.Sở dĩ nhận xét về nó là bởi vì lúc về Ann có hỏi " quán này T và Hà có hay tới không ? " Lần đâu luôn chị ơi ".Hehe.Có khi Ann tuởng mình ăn chơi. Chứ quán này là ông Hoàng kêu tới cơ mà.Dân đi làm thì cứ tích cực mà trả tiền cho tụi đàn em thôi.

Trên đuờng về co bảo Hà "mày thấy mọi người thế nào.tao không ngờ trong lớp rồi lúc thực tập im im mà tối này nói nhiều thế" Giá lúc nào cũng vui vẻ như vậy thì hay Hà nhỉ.

QUên mất còn cái làm mình vui nữa là con Hà tự động khai báo vụ tình iu của nó.hehe.Tự nhiên thấy nó giống mình sao đó.Cũng hay vẩn vơ, hay ảo tưởng về tình yêu.Kệ ai mà chả có quyền mơ mộng như vậy, có ai cấm đâu.ha mày!

Thứ 3 này gặp Ann thêm lần nữa.Cảm ơn chị ấy vì đã hâm nóng tình cảm ở đây ở cái phòng nha bé tí này.Cám ơn mọi người nữa.Thanks and thanks

 

Friday, August 18, 2006

Looa.n xị. Cha? bit goi ca'i topic la gi`



Trời ạ bây giờ vẫn chưa hết cái cảmg íac say say của càfê Thủ Đức. Sáng nay gặp con Heo dẫn nó qua bệnh viện nó cũng có cảm giác giống mình.CHỉ có điều nóthức trắng đêm còn mình thì í ẹ gnủ lăn như chết. Say say cà phê, chân tay rã rời , chát chít thì loạn xị, trả ời lung tung có lệ thế nào.

Chà.Nhiều chuyện để nói quá.Bít bắt đầu từ đâu bây giờ. Thôi thì từ buổi sáng ngày hôm qua vậy. Chị An nhổ răng cũng nhiều và mình thì cũng thế. Tay nghề cũng khá hơn một tẹo . Sáng thứ 5 như mọi sáng thứ 5 khác , chỉ có điều mọi người vui vẻ thoải mái hơn vì tiếp đón 1 vị khách lạ. Một chị Sinh viên năm 6 của Canada về thăm quê tiện thể thưc tập chơi luôn.Nhớ hôm đầu , mình là người đầu tiên bắt chuyện, cứ tưởng chị biết và hiểu nhiều tiếng việt, nói quá chừng luôn , thao thaobất tuỵệt. Sau này mới biết chị ấy chỉ hiểu một số thứ đơn giản thôi, lại mất công giải thích , tiếng việt không hiểu nhào qua tiếng anh. Nói không hiểu nhào qua viết luôn . Mà viết cũng sai chính tả mới đau chứ.

Nhưng không seo hehe. CÒn hơn là im im thì ai biết ai là ai .

Một người biết tiếng việt chút chút, 1 kẻ biết tiếng anh cũng chút chút .Buồn cười không tả xiết.

Bên Canada, hay là bất kỳ một nơi nào khác, theo như mình thấy thì họ làm rất bài bản từng bước một.Cẩn thận tuy hơi chậm 1 téo nhưng hiệu quả.

Mình cũng hơi hơi ngấm được cái tính ấy rồi . Bằng chứng là hôm nay nhổ 1 cái r8 nhẹ nhàng không phải mất sức nhiều.

Nói từ chuyên ngành chị ấy không hiều lại phải đá qua tiếng anh . Chỉ có điều phát âm không chuẩn quê wé. Rồi thì người ta nói mình cũng không nghe dc " chị viết đi, em xem nào" Thì ra toàn mấy từ biết cả nhưng truớc giờ không bao giờ đọc cho đúng.Sau vụ này phải cải tổ lại mấy từ chuyên ngành vậy.

Buổi trưa ghé quatiệm photo hốt cuốn sách về , nặng gần chết, và mất toi 90k. Bé Bích cứ kêu mắc quá nhưng thôi kệ lỡ rồi , toàn photo ở đây cả mà không để ý giá tiền bao giờ.Chẹp.

Ăn cơm xong cái , nhắn máy cho con heo " chiều mày đi bời không" "chiều tao bận đi dạy rồi" Chẹp thôi đi ngủ vậy.Chán lâu lắm rồi không được xuống nuớc, người cứ là phát tướng ( chứ chưa thấy phát tài đâu hết) mắt mũi thì hỡi ôi là mụn ( Cô Phú điều dưỡng mới nói : con phải lo cái mặt mụn của con đi.hehe.Cô ơi con bit mà) . ĐAng trong giấc nồng , điệnthoại réo " đi , tao rảnh rồi, nhưng tao không có đem đồ bơi lên đây .Đi Thủ Đức chơi hen " "ok, tao muốn đi chích ngửa HBV đã , ớn wé .Rồi đi đâu thì đi "

Lần này nó muốn yên tĩnh hay seo không kéo theo Hữu xì .Ông Hoàng cũng bận nữa, không còn ở Nông Lâm mà dẫn đi như lần truớc nữa .Trường NL vẫn thế , chỉ có điều hé rồi yên ắng tĩnh mịch hơn một tí.Nhớ hồi hk rồi sau khi hai đứa đi hiến máu xong tí tởn qua đó chơi , được hai anh kia tiếp đón nhiệt tình , đi ăn nè , đi uống nước nè sau đó làm 1 chầu karaoké nè.Quán nước lúc đo dễ thương hơi vắng vì đi đúng giữa chiều. Mấy bà còn tưỡng bồ bịch gì cho vô chỗ thiệt tối nữa.Hic.Nhớ Hữu xì có bảo con heo là : seo bạn bà ngốc ngếch thế nào , cái gì cũng không biết, cái gì cũng hỏi. Hehe.Phải không vậy trời.

Hồ đá mát và thơ mộng nghe nó giới thiệu thì đây là chỗ lý tuỡng dành cho đôi. Mình có thấy người ta đang tắm kìa. Gọi là hồ đá vì xung quanh nó là đá không  có lẽ cả lòng hồ.Không biết nó hình thành như thề nào.Con heo cũng mùt tịt. Nó chỉ phán 1 câu " mày muốn bơi à , hồ nay chết vài người rồi" Bó tay. mất cả hứng " tao ước chi là con trai, keke, chỉ cần cái quần tà lỏn là xuống dc á"

Ăn uống no say thì ghé qua làm ly coffe' trên đường về : tám đủ thứ chuyện trên trời duới đất. Lâu lắm rồi kể từ lúc thi rồi không gặp nó. Nó đi du hí tận Bắc, bặt tăm chảng thấy tin tức gì. Giờ thì thôi là thao thao bất tuyệt.Có kể chuyện thực tập cho nó nghe. Nó tặc lưỡi " làm thì tốt thôi, nhưng cẩn thận bĩ nhiễm mấy cái thói hư tật xấu của người ta , hư tay đó" Uhm , thì mày lúc nào cũng cẩn thận như 1 cụ già.Hehe.Lúc nào cũng tỏ ra bất cần như vậy , mà tao biết trong lòng mày đầy tâm sự nghe con.

Sáng nay, sau 1 đêm bải hoải gì đâu vì cái cà fê chét tiệt ấy. Quyếr định thôi không đi Phòng nha TX nữa, nhào qua bên Ung buớu gặp Ann bữa cuối, tiện thể dắt Heo đi luôn sợ nó bị lạc đường.

Lần đầu tiên nó nhổ răng 14, gãy mất một tí xíu chóp mà nó băn khoăn quá chừng. An ủi, thôi mày đừng áy náy, từ từ mà, tao cũng thế thôi. Ann thì nhổ răng 48 không dc thành công lắm, thường cái này bao giờ cũng khó hơn hàm trên" thấy cảm giác thất bại thế nào:" Ann cười " Sv mà "

Dọn dẹp xong là cũng vừa 1130. Phòng khám có Néo, Lăn, Anh Bình mới ra trường, chị Ngọc, heo và cô Phú.Ann lúc mới đến cứ bắt mình gọi cho Hà zím.CHẹp. Mình gọi hơi sớm bắt nó chờ ở dưới nãy giờ, léo nhéo điện thoại " xong chưa, tao đang dưới khu Xạ Trị " Chỉ còn thiếu anh Hoàng nữa thôi .

Không biết anh Bình có thích chị Ann thật không nhỉ.?Mọi ngừoi gán ghép quá làm Ann ngại.Quay qua bảo mình " T trở an đi, cứu đi mà " BUồn cứơi không tả "Ann có bồ rồi " "thế qua Hà chở, xe em nó dỏm lắm , mỗi lần stop là nó nhào hết ngừoi về phía trước , sợ lắm  "

Hỏi bữa ăn ở quán NGon trên Nam kỳ khởi nghĩa thế nào thì xin thưa là :nên đổi tên quán là quán ít nhiều tức là đồ ăn thì ít mà tiền thì nhiều á.Bụng thì cứ đói meo mà sao mọi ngừoi rôm ra thế không biết.KHông biết ông Hoàng có nói xấu gìmình không mà tụi nó cứoi thế cơ chứ.A Bình ga lăng phải biết chỉ tiếp Ann thôi à ,keke, con Hà ngồi kế cứ léo nhéo chọc ổng làm ổng quê. Quê mà vẫn không quên nhiệm
vụ. Oẹ.

Đồ ăn có ngon không? tàm tạm .Nhưng vui., hồ hởi cởi mở  rất nhiều.

Mai Ann đi Huế gồi, tối mấy anh em hẹn hò đi uống nước. Anh Hoàng tra tiền.hehe ,Chẳng phải lo gì..TẠm biệt Ann,tối gặp lại.

 

Choài mải ăn chơi, quên mất vụ hồi sáng nhờ vả ông Trí bên TX " anh xin giúp em, hôm nay em đi bên BV, mọi người có hỏi thì giải thích gìùm em.Cám ơn anh nhiều nhiều" Ờ thì ổng đã hứa rồi, đồng ý là có hối lộ. NHưng vẫn lo lo sao đó.Thầy Hùng có khi đi HN về rồi.CÓ gặp rắc rối gì k đây.Kệ.Mai tính típ.

 

Tuesday, August 15, 2006

A little new emotion



22h43’  thứ tứ ngày 14/9

Sáng nay và cả chiều nay nữa mình và anh Trí phụ thầy làm việc. Chưa bao giờ thấy enjoy công việc đến như vậy. Thầy nói :” Chỉ khi nào con enjoy nó con mới thấy nó không nhàm chán . Thấy công việc như 1 thú vui, nhưlà giải trí vậy”  Đúng đấy chứ bằng chứng là mỗi lần làm phụ chung vớithầy mình thấy thảnh thơi vô cùng, hỏi nhiều vô k ể n ữa.

Căn phòng làm việc đấy quả là mơ ước , cái gì cũng dùng cảm ứng.Hôm đầu tiên tới quê tới độ cứ tìm cáicông tắc điện.hehe. Thì ra chỉ cầ phẩy tay cái đèn tự sáng . Mỗi lần bệnhnhân ngồi dậy xúc miệng  bồn nhổ tự động lo chạy ra kèm nước luôn. Mình có kể cho Bích béo mà nó không tin, bảo mình nói xạo. Trời đđất.

Nhưng điều mình thích nhất ở nó là mỗi lần làm thầy đều bật nhạc .Những bản nhạc không lời thật hay , mấy bản hoà tấu nghe quen quen.. Có cả mấy bài nhạc Trịnh hay nghe ghiền luôn  . Thế mới biết con người ta có những thói quen dễ thương thế , tự tạo những cảm giác thoải mái nhất , thứ thái nhất,không một chút căng thẳng . “ sau  mỗi tác phẩm nghệ thuật thấy sung suớng hả hê vô cùng.”

Mình còn nhớ cuối cái hôm gần thi học kỳ rồi , trong khi lũ bạn kéo nhau đổ mẫu cái cầu răng sáp thì mình đã bỏ tới 3 ngày trời ngồi tự điêu khắc lấy. Cái gì khiến ta thích ta có thể bỏ ra hàng giờ với nó, làm  cho tới khi kiệt sức thì thôi .

Và lúc trứa nay, thầy đã cho mình thấy lại đuợc cái cảm xúc ấy .Sẽ  không còn ủ dột , buồn bã vì những chuyện không đâu nữa.Chuyên tâm vào việc thôi.

Buổi trưa khệ nệ bê cuốn sách anh Trí cho mượn “ Contemporary Oral and maxilary surgery “  mà cách đây mấy bữa anh ấy khoe là nhờ áp dụng mấy chiêu trong ấy ảnh dã thành công 1 ca tiểu phẩu răng 8. Anh ấy dễ thương ghê , không , cuốn sách dễ thương ghê. Photo chắc cũng ngốn mất 100k chứ ít nhỉ.. Sung sướng như 1 đứa trẻ đuợc mẹ cho quà sau mỗi lần đi chợ chạy thẳng 1 mạch về nhà lấy tiền.

 

Thêm 1 chuyện nữa .Có hai món quà sinh nhật tới muộn mà mình nhận được vào ngày hôm qua.MÌnh cảm động quá muốn up ngay lên blog  mà bận bịu quá . Đấy là  con chó bông ( móc điện thoại) from hiệp sỹ lé dễ xương  ( chỉ vì vậy mà mấy chị em hôm qua đã nhào vô Cát đằng tán phét vớ vẩn rồi về ) .Thứ hai là lời chúc Sn từ 1 người bạn .Chính xác là cậu ta chúc đúng ngày đấy nhưng mình không biết và chỉ tối qua khilang thang trên friendlist của Kẹo mình mới biết có tồn tại 1 cai blog như thế.Ghé vào đọc trộm tình cờ phát hiện ra. Té ra cũng được lên blig của 2 ngưới.Sướng nhỉ.

 

Thôi phởn chí thế là đủ rồi. Ăn một cái , nghe 1 bản nhạc ,ngủ 1 gíâc thật ngon để rồi mai lại bắt đầu 1 ngày mới !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1

Wednesday, August 9, 2006

For my friend and my family!



Minh mun viết vài dòng cho ngày hôm nay chiu nay làm vic công vic tht thú v , nhng con người mới quen sao quá đỗi thân thiết và gần gũi lạ thường . Có ngồi nói chuyện mới biết a Thọ bề ngoài luôn  thích chọc ghẹo người này người nọ lại có những tâm sự không  ngờ  : những trăn trở về công việc, những quyết tâm , những hoài bão . Những lời khuyên củaa  ổng làm mình  cảm thấy cuộc sống sao còn nhiểu cái phải học hỏi quá . Phụ anh trí chữa tủy : a Trí là 1 bác sỹ mới  kinh ngiệm cũng kém hơn mọi người ở đây nhưng nhiệt tình và biết cách giao tiếp với bệnh nhân. Chẳng thế mà khi xong việc hai anh em được hai hộp singum Mỹ ngon tuyệt-đúng  món mình khoái khẩu.

Mình thích cách làm việc của chị Huyền : nhanh nhẹn và rất được việc. chỉ có điều từ hôm làm việc chung tới giờ tối nay là lần đầu tiên mới lấy dc cảm tình của chị ấy.Chị ấy cứ noi suôt  thôi  làm mình cũng ngạc nhiên quá chứng.

Mình có cảm giác sự tận tâm của mình đã được đền bù xứng đáng .bằng chứn là cô Thu vợ thầy đã hết ác cảm với mình, cô ấy chỉ khoái anh trí thôi( cái này không thể gảii thích nổi : lúc mới vào a Thọ hết mực đỡ đầu mình , còn chị Vân và chi Huyền về phía anh Trí . ) Bây giờ thì mọi chuyện đều tốt cả rồi .Mình vốn không thích chia bè phái .Nếu mọi người đều vui vẻ giúp đỡ nhau thì tốt biết mây.

Môi truờng làm việc trong tuơng lai chắc sẽ  khó khăn hơn mình tuởng và mình đã ngầm cảm thấy được điều ấy rồi : Anh Thọ có cái lý riêng của anh ấy, chị Vân chị Huyền cũng vậy. Ai cũng có ưu điểm cả . MÌnh biết phân biệt phải trái , biết người này làm cái gì hay và cái gì chưa hay.Tốt nhất là đừng có nói ra điều gì cho họ phật ý là được.

Cả chiều mưa rả rích , làm việc ở đấy mà đầu óc cứ để đâu đâu . Đã 7h rồi nhìn đồng hồ mãi , Tình cứ giục về đi học nhưng mình không dám nói là hôm nay mình không đi học. Mình phải  về kịp để đưa mọi người ra ga.

Phóng xe như điên ra tới ga , quần áo ướt lẹp nhẹp cả , mắt kình cứ nhoè đi chẳng thấy gì , bụng đói cồn cào . Và những lúc đói và lo lắng như thế cơn đau dạ dày lại hành hạ mình .Mình lo quá không biết có ra kịp để chào cô , chị Nhung  và đạt  không.

Mua vé tiễn vào ga . Đau bụng quá vét túi còn đúng 3k năn nỉ bà bán xôi bán cho 1 hộp 3k. Mãi mọi người mới đến . Tội bố cứ gọi máy suốt ,sốt ruột.

Mình chẳng rơm rớm như mọi lần tiễn một ai đó nữa. Chẳng biết tại sao .Có lẽ đã lớn thật rồi .

Cô Dung lúc lên tàu thỉ còn toe toét nhưng khi tàu chuểyn bánh mình thấy cô ấy mắt đỏ hoe . Chắc cũng thương và nhớ con . TỰ nhiên hơi  buồn  buồn.. Mọi người đi cả phòng lại hai chị em . Được mấy hôm mọi người vào chơi mình cũng đi suốt ngày : cũng chỉ vét tiền đãi được đi Đầm sen, coi phim , ăn kem vớ vẩn không đi được tới đâu. Nhưng phải công nhận tối nào cũng thức khuya tới 1h nói chuyện trên trời dưới đất , uýnh bài , cười ra nước mắt để rồi sáng hôm sau lồm cồm bò dậy mắt như hai con sâu róm vẫn phải lết đến phòng khám.

TỰ nhiên lúc này mình muốn viết vài dòng cho cái ngày hôm qua quá.Lúc này Bích béo đang ngồi bên phòng bên nghe nhạc , buồn , và hình như đang gọi điện cho chị Nhung , nghe tí tét suốt.

Cuộc sống ở Nam định  không ồn ào phức tạp như nơi đấy , con người cũng hoà đồn dân dã mộc mạc hơn., dí dỏm hơn, thân thiện hơn. Cô Dung kể không hết chuyện mua bán đến buồn cười về cái bà mua hàng mặc cả đến sùi bọt mép ra mà cuối cùng lại trả tiền dư , rồi chuyện ông mua ấm cò kè bớt một thêm hai chỉ mua được cái ấm không nắp. Chị Nhung thì chuyện mấy anh bạn thân trên hà nội , chuyên ông sư gay ……..

Cái thằng Đạt beo tối chẳng để mình ngủ yên. NÓ cứ nhắc hoài về chuện mấy chị em hồi trước đi ăn cắp nhãn bên thành đoàn , bị phát hiện bị đuổi chạy bán sống bán chết tới nỗi mình thì vứt cả dép để chạy tới hồi quay lại tìm tấhy bên cạnh con chuột chết .Eo ơi. Ôn g Đức nhà mình lúc ấy bì bảo vệ dẫm cả lên người mà không dám la lên.Lúc nhỏ sao mà lắm dại dột đến thế. Lại chuyện xúc trộm gạo đi nổ phỏng gạo tuốt bên cầu Dò Quan bị mẹ  mắng .

Mọi người giờ trên tàu co khi đang nằm trò chuệyn , về chuyện ra ga trễ tối nay, về chuyện mẹ càu nhàu cả buổi tối , chuyện Bích bị bố mắng vì cái tội về trễ . Mà cũng có thể chuyện ngoài Nam định mấy hôm trời mưa bán hàng thế nào.Không đóan được.

Thôi THì chúc mọi người trong gia đình luôn có những lúc bên nhau vui vẻ và hạnh phúc như vậy.Nhé.

 

Monday, August 7, 2006

working and chatting



I want to write something for today : about my new friends at the workplace. Lien and Tinh are lovely and friendly .Ilove them very much. Today is really a day I fell best in this week because I disccover st interesting about people around . Mr Tho -a good teacher . Mr Tri - a good colleague .I have learn many thing useful from them.

Today also is a day I study English better than I used to: answer almost teacher's questions , speak Enlish  with a new friend ( although two days ago , Ha` my classmate said that my english was so bad. haha. it's no problem)

I have learnt some sentence when talking with patient: do you fell better to day? do you fell uncomfortable? does it hurt you? do you feel painful all night? fell uncomfortable  when have cold or hot drink?-->very simple aren't they ? but useful

I also practised to mix impresion material : alginate, rubber.

I was given some article of anthestic technique, removable denture , especially implant.

And I had some chat with an old  friend .sudden want to give him a word : WE are not alone!

kieutrinh277 (8/7/2006 10:02:09 PM): giờ mới về
kieutrinh277 (8/7/2006 10:02:18 PM): thì mọi người đã đihết rồi
kieutrinh277 (8/7/2006 10:02:25 PM): chứ không cũng đến à


bdkCT (8/7/2006 10:02:29 PM): uh

bdkCT (8/7/2006 10:02:31 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:02:33 PM): that ko


kieutrinh277 (8/7/2006 10:03:11 PM): thật
kieutrinh277 (8/7/2006 10:06:29 PM): sorry
kieutrinh277 (8/7/2006 10:06:34 PM): co ai về chứ
kieutrinh277 (8/7/2006 10:06:40 PM): đã ai về chưa


bdkCT (8/7/2006 10:06:40 PM): chua
bdkCT (8/7/2006 10:06:44 PM): chua thay ai ve ca


kieutrinh277 (8/7/2006 10:06:58 PM): quoái nhỉ
kieutrinh277 (8/7/2006 10:07:14 PM): giục về đi thôi10h rồi


bdkCT (8/7/2006 10:07:22 PM): ha ha ha
bdkCT (8/7/2006 10:07:37 PM): dung la bac si kho' ti'nh


kieutrinh277 (8/7/2006 10:07:59 PM): dạo này khoẻ không


bdkCT (8/7/2006 10:08:09 PM): to khoe lam
bdkCT (8/7/2006 10:08:11 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:08:18 PM): con cau?


kieutrinh277 (8/7/2006 10:09:00 PM): bt
kieutrinh277 (8/7/2006 10:09:23 PM): tạm ổn

bdkCT (8/7/2006 10:09:52 PM): cau vui ti'nh day
bdkCT (8/7/2006 10:09:53 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:10:44 PM): lúc mọi người đến cậu có ở nhà k
kieutrinh277 (8/7/2006 10:10:50 PM): hay bây giờ mới về


bdkCT (8/7/2006 10:10:54 PM): co chu'
bdkCT (8/7/2006 10:10:58 PM): to o nha ma`
bdkCT (8/7/2006 10:11:02 PM): hom nay mua gio the nay
bdkCT (8/7/2006 10:11:07 PM): dang cha'n
kieutrinh277 (8/7/2006 10:11:38 PM): thế ah


bdkCT (8/7/2006 10:11:42 PM): troi
kieutrinh277 (8/7/2006 10:11:43 PM): có mưa gì đâu nhỉ
bdkCT (8/7/2006 10:11:52 PM): gio cau moi add nick to ha?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:12:05 PM): uhm
kieutrinh277 (8/7/2006 10:12:13 PM): khôngphải
kieutrinh277 (8/7/2006 10:12:34 PM): nó mất khỏi list từ lúc nào
kieutrinh277 (8/7/2006 10:12:43 PM): hay là xóa lúc nàokhông biết
 
kieutrinh277 (8/7/2006 10:13:03 PM): thôi mà
kieutrinh277 (8/7/2006 10:13:05 PM): hehe
kieutrinh277 (8/7/2006 10:13:20 PM): với lại add hay không thì có để online đâu
kieutrinh277 (8/7/2006 10:13:23 PM): cũng vậy cả

bdkCT (8/7/2006 10:14:34 PM): why are we alone?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:15:04 PM): not understand
kieutrinh277 (8/7/2006 10:15:36 PM): what the hell are U saying about
bdkCT (8/7/2006 10:15:56 PM): thoi duoc roi
bdkCT (8/7/2006 10:15:59 PM): noi tieng Viet
bdkCT (8/7/2006 10:16:01 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:16:09 PM): ta.i sao chung ta co^ don?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:16:18 PM): đâu cô đơn
kieutrinh277 (8/7/2006 10:16:25 PM): đâu phải 1 mình
kieutrinh277 (8/7/2006 10:16:52 PM): tại sao cậu hỏi như vậy


bdkCT (8/7/2006 10:17:16 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:17:46 PM): co' nhieu nguoi o xung quanh mi`nh ko co nghia la ko co don
bdkCT (8/7/2006 10:17:51 PM): dung ko?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:18:09 PM): củng phải
kieutrinh277 (8/7/2006 10:18:30 PM): tớ biết cậu đang nghĩ gì

bdkCT (8/7/2006 10:18:38 PM): gioi the
bdkCT (8/7/2006 10:18:43 PM): cau la thay boi ah
bdkCT (8/7/2006 10:18:45 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:18:59 PM): tớ từng là thầy bói
kieutrinh277 (8/7/2006 10:19:26 PM): trong lễ hội ẩm thực của trướng
kieutrinh277 (8/7/2006 10:19:36 PM): và số tiền tớ thu dc là 25k
bdkCT (8/7/2006 10:19:45 PM): chac chac
bdkCT (8/7/2006 10:19:48 PM): duoc day
kieutrinh277 (8/7/2006 10:19:53 PM): hehe
kieutrinh277 (8/7/2006 10:20:00 PM): nghĩ lại thấy xấu hổ
kieutrinh277 (8/7/2006 10:20:11 PM): hô hào rát cổ mà chẳng ma nào thèm ghé
kieutrinh277 (8/7/2006 10:20:29 PM): hôm nào tớ xem chỉ tay cho cậu

kieutrinh277 (8/7/2006 10:20:50 PM): quảng cáo toàn tập nè
bdkCT (8/7/2006 10:21:06 PM): ok
bdkCT (8/7/2006 10:21:25 PM): nhung ma cau chac la kho' ma doan duoc to day
kieutrinh277 (8/7/2006 10:22:02 PM): tớ tài vụ này lắm
kieutrinh277 (8/7/2006 10:22:11 PM): tớ nói thật đấy

bdkCT (8/7/2006 10:22:23 PM): duoc
bdkCT (8/7/2006 10:25:24 PM): tuan vua roi to di Long An
bdkCT (8/7/2006 10:25:33 PM): nen cung ko online may
bdkCT (8/7/2006 10:25:47 PM): di xuong nha chu Giang ay
kieutrinh277 (8/7/2006 10:26:09 PM): sao nghe nói bên này khong đi thì bên đó cũng không đi

bdkCT (8/7/2006 10:26:20 PM): to di tu thu 6
bdkCT (8/7/2006 10:26:33 PM): hic hic
bdkCT (8/7/2006 10:26:42 PM): ben nha cau co ai bi. om ah?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:26:50 PM): ai ốm

kieutrinh277 (8/7/2006 10:27:01 PM): co đâu
bdkCT (8/7/2006 10:27:03 PM): the sao bao ngoai Bac
bdkCT (8/7/2006 10:27:06 PM): goi dien vao
bdkCT (8/7/2006 10:27:12 PM): noi la co ai bi benh gi do
kieutrinh277 (8/7/2006 10:27:17 PM): à
kieutrinh277 (8/7/2006 10:27:26 PM): nói thật
kieutrinh277 (8/7/2006 10:27:37 PM): từ chối thì có nhiều cách
kieutrinh277 (8/7/2006 10:27:53 PM): cậu đừng co méc mẹ cậu đấy
bdkCT (8/7/2006 10:28:04 PM): ha ha ha ha
bdkCT (8/7/2006 10:28:16 PM): nhung ma sao lai phai tu choi chu?
kieutrinh277 (8/7/2006 10:28:23 PM): ai biết
kieutrinh277 (8/7/2006 10:28:30 PM): cái đấy phải hỏi cô dung
kieutrinh277 (8/7/2006 10:28:44 PM): à khọng cậu cũng đừng có hỏi cô ấy
kieutrinh277 (8/7/2006 10:28:47 PM): mẹ ơi

kieutrinh277 (8/7/2006 10:28:54 PM): sao mà con nhiều chuệyn thế
bdkCT (8/7/2006 10:28:59 PM):
bdkCT (8/7/2006 10:29:09 PM): to se im lang la vang
kieutrinh277 (8/7/2006 10:29:15 PM): uhm
kieutrinh277 (8/7/2006 10:29:18 PM): thế thì tốt
kieutrinh277 (8/7/2006 10:29:21 PM): nhớ đấy
bdkCT (8/7/2006 10:29:36 PM): uh
kieutrinh277 (8/7/2006 10:30:02 PM): đi LA thế nào
bdkCT (8/7/2006 10:30:11 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:30:21 PM): tớ chăng dc đi đâu xa 1 mình bao jờ
bdkCT (8/7/2006 10:30:24 PM): ăn + ngủ + tối đi lòng vòng
bdkCT (8/7/2006 10:30:35 PM): cô Dung về
bdkCT (8/7/2006
10:30:43 PM): nhầm
bdkCT (8/7/2006 10:30:50 PM): nghe tiếng bước chân nhà bên cạnh
bdkCT (8/7/2006 10:30:52 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:31:16 PM): trời ơi 10h 30 rồi
bdkCT (8/7/2006 10:31:30 PM): từ nhà tớ sang nhà cậu khoảng 30' chứ mấy
kieutrinh277 (8/7/2006 10:33:25 PM): quên nữa
kieutrinh277 (8/7/2006 10:33:58 PM): 2 hôm truớc cậu có gọi cho tớkhông
kieutrinh277 (8/7/2006 10:34:09 PM): số dt nhà cậu là bn
bdkCT (8/7/2006 10:34:16 PM): à
bdkCT (8/7/2006 10:34:20 PM): số nhà tớ chứ gì
kieutrinh277 (8/7/2006 10:34:27 PM): 8236813
bdkCT (8/7/2006 10:34:30 PM): 8236814
kieutrinh277 (8/7/2006 10:34:37 PM): uh
kieutrinh277 (8/7/2006 10:34:40 PM): phải không
bdkCT (8/7/2006 10:34:49 PM): mẹ tớ với cái Mai định đến nhà cậu chơi
bdkCT (8/7/2006 10:34:56 PM): gọi đến nhà ko có ai bắt máy
kieutrinh277 (8/7/2006 10:35:05 PM): sao không gọi cho bích
bdkCT (8/7/2006 10:35:06 PM): nên mẹ tớ hỏi tớ số của cậu
kieutrinh277 (8/7/2006 10:35:12 PM): ah
bdkCT (8/7/2006 10:35:15 PM): gọi cho Bích cũng vậy
kieutrinh277 (8/7/2006 10:35:19 PM): tớ chũnf khong bắt máy luôn
bdkCT (8/7/2006 10:35:27 PM):
bdkCT (8/7/2006 10:35:31 PM): sao thế
kieutrinh277 (8/7/2006 10:35:36 PM): không phải đâu
kieutrinh277 (8/7/2006 10:35:51 PM): tại lúc ấy đang phụ người ta
kieutrinh277 (8/7/2006 10:36:00 PM): thấy rung chuông tới 3 lần
kieutrinh277 (8/7/2006 10:36:05 PM): nhưng tớ khong mở
bdkCT (8/7/2006 10:36:23 PM): ừ
kieutrinh277 (8/7/2006 10:36:42 PM): qoáui hôm đấy mọingười đi đâu mà không nghe điện thoại cớ chứ
kieutrinh277 (8/7/2006 10:36:50 PM): rồi sao
bdkCT (8/7/2006 10:37:02 PM): rồi mẹ tớ ở nhà thôi
kieutrinh277 (8/7/2006 10:37:18 PM): thế à
kieutrinh277 (8/7/2006 10:37:26 PM): mẹ cậu đâu biết đường
kieutrinh277 (8/7/2006 10:37:32 PM): cũng không biết cả đi xe
kieutrinh277 (8/7/2006 10:37:41 PM): sao đến
bdkCT (8/7/2006 10:37:51 PM): đi với cái Mai mà
bdkCT (8/7/2006 10:37:57 PM): mẹ tớ nhớ đường chứ
bdkCT (8/7/2006 10:38:08 PM): đến nhà cậu 2, 3 lần gì rồi mà
kieutrinh277 (8/7/2006 10:39:19 PM): đâu có
kieutrinh277 (8/7/2006 10:39:24 PM): 1 lần chứ mấy

kieutrinh277 (8/7/2006 10:39:49 PM): nghe bích béo bảo dạo này cậu để râu tóc như rừng

kieutrinh277 (8/7/2006 10:39:59 PM): có thất không vậy
bdkCT (8/7/2006 10:40:05 PM): to'c thoi
bdkCT (8/7/2006 10:40:13 PM): con rau thi tuan cao 2 lan
kieutrinh277 (8/7/2006 10:40:13 PM): chắc lại bị em nào cho rốt đài
kieutrinh277 (8/7/2006 10:40:20 PM): uhm

bdkCT (8/7/2006 10:40:27 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:40:41 PM): con ga'i bay gio nha.t nheo lam
bdkCT (8/7/2006 10:40:43 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:40:55 PM): lại nữa
kieutrinh277 (8/7/2006 10:41:00 PM): lại giọng điệu cũ

kieutrinh277 (8/7/2006 10:41:09 PM): thôi ông ơi
kieutrinh277 (8/7/2006 10:41:11 PM): tha cho tui
bdkCT (8/7/2006 10:41:18 PM): uh
bdkCT (8/7/2006 10:41:24 PM): ong tha cho chau ma`
bdkCT (8/7/2006 10:41:26 PM): he he
kieutrinh277 (8/7/2006 10:42:39 PM): nhưng mà nghe cậu nói con gái nhạt nhẽo làm tớ hơi giật mình đấy
kieutrinh277 (8/7/2006 10:42:48 PM): sợ quá
kieutrinh277 (8/7/2006 10:43:46 PM): tớ có thằng bạn cũng hay triết lý như cậu vậy
bdkCT (8/7/2006 10:45:09 PM): sorry
bdkCT (8/7/2006 10:45:09 PM): he he
bdkCT (8/7/2006 10:45:21 PM): tớ vừa xuống tiễn cô Dung về
bdkCT (8/7/2006 10:45:52 PM): con gái bây giờ thôi
bdkCT (8/7/2006 10:46:03 PM): tất nhiên là vẫn còn một bộ phận ko nhạt nhẽo
kieutrinh277 (8/7/2006 10:47:33 PM): tớ chắc cũng out luôn

kieutrinh277 (8/7/2006 10:48:22 PM): goodluck to you
kieutrinh277 (8/7/2006 10:48:32 PM): my friend
kieutrinh277 (8/7/2006 10:50:15 PM): U are not alone

Khong hieu cau ta nghi gi!?

Friday, August 4, 2006

Entry for August 04, 2006 lai khong d(e^`!

chan muon viet gi vao luc nay . lang thang blog cua hieu su gia thay co cai thu vi , want to share cho moi nguoi:

Người ta cứ hay viết, rồi lại xóa đi những điều đã viết.

Mà những thứ đã tẩy xóa mất ấy, có khi, lại chứa đựng những điều chân thật và rõ ràng nhất.

--> dung nhi! vi cau noi nay ma minh muon giu lai mot so bai minh da muon xoa di trong blog .thoi thi cu giu lai vay. chang ai biet ai la ai , ai viet ve ho , va minh viet cho ai !!!!!!!!!img

 

 

From Kaze’s blog: (hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ, mạo muội trích dẫn, vì source đã không còn)

 

“...Thế giới có gần 7 tỉ, Việt Nam hơn 70 triệu, riêng Sài Gòn cũng đã 7 triệu người.

Dạo một vòng quanh các blog, thấy người đẹp: rất nhiều, người thông minh: vô số, ngơời giỏi giang: không đếm hết.

Tự hỏi lý do vì đâu thương mến một người, trong đám đông hỗn độn ấy.

Điều quan trọng không phải là ta xinh đẹp, thông minh, giỏi giang hoặc hoàn hảo hay không, mà là ta có đủ may mắn tìm được ai đó yêu thương ta hay không, và chỉ cần ít ra trong mắt người ấy, ta là duy nhất...”