
Đã từ bao giờ mình bắt đầu viết ra những tâm sự riêng tư và câu chuyện đời thường rất giản dị của mình vào cái blog đáng yêu này nhỉ? Để rồi thỉnh thoảng lướt ra lướt vào xem có ai comment hay nhòm ngó những gì đang diễn ra quanh mình hay không?
Phải chăng cuộc sống mỗi con người đều thiếu thiếu cái gì đó mà họ không biết tới, để mỗi ngày luẩn quẩn không có gì làm là lại ghé vào đây ngắm ngiá thiên hạ. Cuộc sống của tôi có fải là như vậy, không vui thú, không có gì để tiêu khiển, không party (hehe not sure about this) ?
ummmm 3 năm về trước, hình như cuộc sống của em đã là như vậy , khi anh chưa đặt chân lên con đường em đang đi....... Khoảng thời gian đó, ngày ngày em sống mơ hồ, phóng khoáng, ngớ ngẩn, bất cần, không nghĩ tới ngày mai, sáng đi học, ăn uống vớ vẩn, chiều về nhà loắng khoắng 1 tí, ăn linh tinh cho có bữa. Cũng có những lúc em đi chơi với bạn bè, nhậu nhẹt tới khuya, vì em cảm thấy sống ở Úc chẳng có gì vui cả, chẳng có người thân, chẳng có bạn thân, chẳng có nhiều tiền rủng rỉnh như ở nhà để mỗi ngày đi ăn kem cravel, chán chán lại đi mua Addidas (old time favourite), nên có đi học rồi về nhà cũng chỉ ôm cái máy tính mà chat.
Lần gặp gỡ đầu tiên của chúng mình ...
Em còn nhớ chúng mình share chung 1 cái máy giặt rồi để bên nhà anh (sinh viên xa nhà khổ thế đấy). Bình thường Thảo 1 mình mang đồ sang trong suốt cả mấy tháng, vì giặt thường xuyên nên cũng ít đồ. Nhưng đợt đó cái máy giặt bị hỏng, trì trệ nhiều ngày nên có quá nhiều, thế là em phải lọ mọ cùng Thảo vác đồ sang (vài rổ). ..
Em được gặp anh hôm đấy cũng vì cái máy giặt, anh nhỉ
. Anh ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở, toét nhèm vì mới ngủ dậy
, mặt mũi xanh xao phờ phạc (chả biết hôm trước đấy làm cái gì
), mặc cái quần xà lỏn trông đến khiếp, em chả nói với anh câu nào ngoài "em chào anh".
.. (trong bụng nghĩ cái anh này chắc về sau ế vợ,
ai lại lôi thôi thế không biết).. Đấy là lần đầu tiên mình gặp nhau và có đối thoại, nhưng thực ra trước đấy thì em đã nhìn thấy anh rồi. ở ngoài sân bay, em bay chuyến hôm đó về vn, thấy anh hớt hải chạy tới
, vali đầy mình, rồi lại lủi thủi đi về.. haha nhầm ngày ..
. (lại bị mất điểm nữa, người gì mà không cẩn thận chút nào, tốn tiên taxi đi về lại đi...) có lẽ cũng vì trời sui đất khiến, để anh có first impression của vợ tương lai cái kiểu này
, để cho em biết được yêu 1 người thực sự là như thế nào...
Em không cần chồng em fải đẹp trai, fải ăn mặc đẹp, đồ hiệu chỉnh chu, cũng không cần giàu có hay galăng . Anh đã giúp em hiểu ra 1 điều rất giản dị, điều mà em đã theo đuổi tìm kiếm suốt bao lâu, đó là hạnh phúc
sẽ hiện hữu khi mình có 1 người để yêu, 1 người để tôn trọng suốt cuộc đời, 1 người có thể hy sinh tất cả cho gia đình, thương vợ, chiều vợ và thương con, luôn ở bên cạnh theo dõi từng bước đường đời của em. Anh không những yêu em mà con yêu cả niềm đam mê của em,
dù là những đam mê không tương lai vững trãi.. yêu 1 người là cảm giác thiêng liêng, lạ kì và sung sướng đến thế sao? Vậy mà 21 năm sống của em cũng chẳng đủ để em nghiệm ra điều đó, bằng ở bên anh trong 3 năm vừa qua.
Anh ơi, anh biết không, trước đây em cứ nghĩ yêu là fải ở bên nhau, suốt ngay dính lấy nhau, cảm giác an toàn khi đi đâu cũng có nhau, nhưng bây giờ em hiểu đó chỉ là sự chiếm hữu, phụ thuộc và thói quen mà thôi, tình yêu đích thực nó lớn hơn thế nhiều, anh nhỉ?
Em cảm thấy cuộc sống này thật đẹp và nhiều sắc màu, cám ơn anh đã là người đàn ông tuyệt vời nhất trong đời em. Họ không hiểu anh nên họ không yêu anh, đến khi em lấy anh rồi thi ai cũng nói em may mắn,
buồn cười nhỉ ... nhưng mà dù gì cũng muộn rồi, anh không còn cơ hội đổi ý đâu, chấp nhận cô vợ ghê ghớm này đi thôi .
.. hahaha
Em chưa bao giờ thèm muốn có con với anh mãnh liệt như bây giờ
, anh biết em yêu anh đến mức nào không?
Noone compares to you... em muốn nói hàng vạn lần rằng em rất yêu anh, bé Mn của em... em thấy hạnh phúc quá bé ạ...
~BeLit
~
Hôm nay trời lại trở lạnh, em tình cờ nghe bài hát này mà buồn quá….mọi thứ như một giấc mơ, vụt đến vụt đi như gió thoảng…Một giấc mơ của những ngày đã qua, bước chân thời gian chưa bao giờ dừng lại. Nắng cuối chiều nhạt nhòa len lên những bức tường phủ rêu phong cổ tích từng vệt thẫm màu lạ lẫm…Nắng có còn trong vắt như pha lê???? "… Em nhớ không khi xưa ta gặp nhau chính cũng nơi đây ta ngồi mơ về giấc mơ nơi thiên đường…"
Câu ca này ngày xưa anh ôm đàn hát say sưa trong một chiều thu nắng vàng óng ánh, mùa thu ghé ngang Hà Nội với một chút heo may khi chúng mình tình cờ gặp lại nhau sau những trận "khẩu chiến" dữ dội trên mạng. Anh về nước và em cũng vậy. Một người bạn chung của chúng ta mời party. Lần đầu tiên em cảm thấy trái tim mình run rẩy khi bắt gặp ánh mắt nồng ấm của người đàn ông với mái tóc khá lãng mạn trao gửi, chiếc quần Jean xanh bạc với chiếc áo sơmi trắng bụi bụi khiến hình ảnh anh trong em rất đặc biệt. Hình ảnh một lãng tử ngày xưa ùa về khiến em mỉm cười với anh. Con bạn thân huých khẽ vào người nhướng mắt về phía anh:
- Handsome quá HA, một gương mặt đàn ông rất manly về cả nghĩa đen lẫn nghĩa không đen lắm, chơi guitar tuyệt quá. Tóm trái tim chàng bỏ vào bàn tay đi, chàng đang nhìn nhỏ đó…
- Xời, sao dám chắc là nhìn tớ…tớ ghét hắn…
- Ghét của nào trời trao của nấy cho coi, mà trao anh chàng đẹp trai thế ta cũng..ráng ghét hí hí…nhỏ quen anh ta à…
- Ừ…cãi nhau như mặt trăng với mặt trời..
- Cái gì?
- Hắn chính là người tớ hay kể với cậu là gây nhau trên mạng đấy
- Úi giời…nghe nói mới về nước hôm 15 vừa rồi hả?
- Ừ…chị Chu An nói thế
- Ủa…vậy ra him về cùng ngày với nhỏ à?
- Ừ nhỉ…cậu nói mới nhớ
- hí hí chết chửa, duyên đấy hí hí…
Nhìn nhỏ bạn thân cười tít mắt ghẹo mà em nghe trái tim mình có chút gì run rẩy. Có phải giáp mặt anh lần đầu đâu, một kỳ seagame, một chuyến du lịch TQ, ấy vậy mà sao hôm ấy run thế? Thật lòng ngày ấy không ghét anh đâu, nhưng những gì quanh anh khiến em ghét. Những cô gái vây quanh anh, sự tài hoa của anh và …cả ánh mắt hay nhìn lén em. Buổi party quá đông và một cú fone của mẹ đã bứt em ra khỏi đám đông ấy. Thật lạ là trước khi lén rời nơi ấy, em quay nhìn lại …tìm ánh mắt anh..nhưng không thấy anh đâu cả. Một chút luyến tiếc để cười chính mình "Hắn đang bận với các nàng xinh đẹp…". Bước ra cổng đứng chờ taxi, từng khắc trôi qua để bỗng giật mình khi một nụ hồng xuất hiện trước mặt kèm câu nói phía sau khá ấm:
- Anh đưa Hoài Anh về nhé…
- Họ để anh thoát ra đây dễ dàng vậy à?
Em nhướng mắt hất mặt vào trong hỏi, anh như hiểu ý nên cười rất chi là đểu và nói một câu rất ư là nịnh đầm:
- Tất cả đều không bằng một Hoài Anh
- Phét, em không muốn bị banh xác đâu nhé
- Ai dám đụng đến Hoài Anh, anh không tha…
- Trời….
Chúng mình dẹp bỏ mọi "hận thù" từ khi ấy, và khi trở lại
Japan em đã nhận lời yêu anh trên hồ Biwa ở Kyoto. Tình yêu mùa thu như hạt ngọc sương long lanh treo đầu ngọn cỏ, một ngày sương tan…tình…thật buồn, nắng chẳng còn dịu êm.
Em cố chấp, vâng…em biết! Anh đang rất buồn, vâng..em biết! Nhưng em có làm khác được không? Anh hiểu hơn ai hết. Trong giấc ngủ vùi, em mơ thấy chúng mình lướt trên cái xôm xốp khô khốc của đám lá rụng lệch mùa. Những giấc mơ cứ nối nhau trong gang tấc thời gian một cách lặng lẽ. Cái hoang vu của lòng phố xa ngập lòng, đôi khi em ước mình hồn nhiên và thảnh thơi như chiếc lá. Đến mùa cứ rụng vô tư và bay nhẹ giữa cuộc đời………
(Viết xong 11:58 pm - Auckland 13/8/06)
Hoài Anh
Em gặp anh từ hồi lớp 6, có vẻ như đã lâu lắm rồi nhỉ?
Em chỉ là một con bé loắt choắt, hay nói, hay cười.....Thế rồi, một ngày kia, em ko còn ngây thơ được nữa! Vì em đã gặp anh! Em được con bạn thân giới thiệu vào ca đoàn. Ở đó, em đã thấy anh..!! Em thật ngỡ ngàng, và anh dường như là thần tượng của em, lúc đó, bây giờ và sẽ là về sau nữa!
Anh ngồi đó, bên cây đàn piano, thật lạnh lùng. Mỗi phím đàn anh đánh lên đều làm lan truyền hơi ấm đến từng lời ca, từng giai điệu của bài hát...Và cũng chính từ đó, em đam mê nhạc cổ điển, em đam mê piano và quyết định sẽ giống như anh, tức là xách cặp đi học piano mặc dù em dốt đặc cán mai về nhạc lý (hix hix)
Thời gian ấy, em biết khái niệm iu là một khái niệm khá mơ hồ và trừu tượng, em dường như ko biết đến cảm giác ấy gọi là gì, em chỉ biết ngày nào ca đoàn đi lễ là em vẫn đi lễ, hay có tổ chức gì em đều tham gia nếu biết anh có tham gia. Em đâu dám bắt chuyện với anh, em chỉ dám đứng từ xa, nhìn anh cười, nhìn anh nói là em cũng đủ thấy hạnh phúc, thật đấy, bạy giờ nghĩ lại , em biết , đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất vì em được gặp anh, được nhìn anh, được tham dự vào một phần rất nhỏ cuộc sống của anh! Em nghĩ, em mà được anh chú ý tới là một điều không tưởng, em chỉ là một con bé vô danh, chỉ nói chuyện với con bạn thân trong ca đoàn, còn mọi người , ai cũng năng nổ, hoạt bát..Lúc đó, em đã từng ao ước, ao ước rất mạnh mẽ, ước gì anh chỉ cần nhìn về phía em, cười vu vơ là em cảm thấy rất rất hạnh phúc. Thời gian đó, em cảm thấy tình yêu đẹp và mỏng manh như pha lê, em yêu khoảng thời gian đó nhất vì em yêu anh!
Thời gian cũng qua đi, em và anh cũng lớn lên và em vẫn đứng bên lề cuộc sống của anh, có lẽ anh biết đến em, biết đến như là một con bé có cái tên đó, một con bé là thành viên của ca đoàn. Em cũng không dám mở lòng mình ra, em không dám tiếp xúc với anh, vì em nghĩ em chẳng là gì…Nhưng em vẫn thấy tình yêu thật đẹp.
Anh thi tốt nghiệp cấp II, anh thi đại học, anh ôn thi và thi lại đại học, em vẫn dõi theo và vẫn thầm cầu nguyện cho anh. Chắc là anh ko biết, cái ngày anh thi cấp II, thi đai học, em đều đứng trước trường anh thi và nhìn vào trường thi, em tưởng tượng anh đang làm bài, đang gặm gặm bút mỗi lần gặp bài khó (cái ngày em nghĩ chắc giống em,hihii), và anh cũng sung sướng khi làm được bài khó….Anh thành công, em vui lắm, những tin tức về anh, em đâu được biết trực tiếp, em chỉ biết góp nhặt từ lũ bạn thui. Lâu sau, có tin anh chuyển nhà, em buồn lắm, em nghĩ sẽ không còn được gặp anh ở nhà thờ, mỗi chủ nhật khi em đi lễ nữa, em sẽ không còn được nghe tiếng đàn của anh trong lễ, mới nghĩ tới đó mà em thật rất buồn. Thế nhưng em lại nghe tin rằng dù anh dọn nhà nơi khác nhưng anh vẫn tham gia vào nhà thờ này, em vui lắm, thế là em vẫn được gặp anh, nhìn anh từ nơi xa. Em có thể nhận ra tiếng đàn của anh trong Thánh lễ, hôm nào người khác đánh đàn là em nhận ra ngay, vì chỉ có tiếng đàn của anh là hay nhất ở nhà thờ này, anh nhỉ?
Chuyện gì đến cũng đến, anh đã có người yêu, là một người em biết, biết khá rõ nhưng em vẫn chúc mừng anh, em vui cùng anh và em thấy thật tuyệt khi anh và người ấy hạnh phúc bên nhau thật lâu, đến tận bây giờ. Em không ngờ anh lại chung thủy đến vậy đúng như là mẫu người mà em đã nghĩ về anh.
Em đã chọn con đường khác anh để đi và em vẫn mãi chọn con đường đó vì em biết em sẽ chẳng bao giờ có được anh cả. Và em nghĩ, em chọn con đường này cũng là vì em vì em biết sẽ chẳng có ai, chẳng bao giờ có ai thay thế được anh trong em. Đối với em, anh thực sự cao vời quá, em thì lại nhỏ bé và chẳng bao giờ với tới được. Em mãi biết điều đó.
Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ anh đọc được dòng chữ này, chẳng bao giờ anh biết em nghĩ như thế nào về anh, có cảm nhận nhu thế nào về anh. Anh chỉ biết em là một con bé bình thường và thậm chí, hơn xa lạ đối với anh,anh nhỉ? Nhưng đối với em, như thế là đủ, em không mong gì hơn. Em chỉ muốn được thấy anh từ xa và như thế thì thật là hạnh phúc.
Chỉ còn một năm nữa, có lẽ em sẽ không được gặp anh nữa, em phải đi theo con đường mình đã chọn và con đường đó không cho phép em thấy anh nữa. Nhưng em vẫn giữ mãi trong tim cảm giác nguyên vẹn từ xưa đến giờ. Em không ngờ tình cảm có thể tồn tại lâu đấn như vậy.
Em vẫn yêu anh và mãi yêu anh
Chúc anh hạnh phúc từ một người anh không để ý đến.
from aximilli
Bước sóng đôi trên bờ cát, hằn lại những dấu chân, bỗng dưng lại nghĩ lung tung...
Tại sao dấu chân của người con trai bao giờ cũng to hơn con gái? Đơn giản vì con trai cần phải có một nơi chắc chắn để chống đỡ cho một trái tim yếu đuối hơn con gái... Con trai yếu đuối lắm...dễ xao lòng...dễ yêu...dễ tin...dễ đau...dễ quên... Giống như trái tim anh vẫn yếu đuối trước em, mặc dù có thế nào anh cũng cố chứng minh rằng anh là người mạnh mẽ...
Tại sao anh không thích giống những người con trai khác xung quanh em? Bởi vì anh yếu đuối... Anh thấy mình nhạt nhoà và tầm thường. Anh không tin rằng anh sẽ có em. Niềm vui của anh, rồi sẽ đến ngày nào em cũng biến mất, cũng ra đi... Anh yếu đuối lắm. Và vì thế anh không muốn giống ai. Để ít nhất anh được em nhớ đến...
Tại sao anh không ghen? Bởi vì anh yếu đuối. Người ta chỉ có quyền ghen khi người ta là cái gì đó, là một ai đó của nhau. Và đương nhiên anh phải hiểu rõ nhất vị trí của mình. Ai đi chơi với em cũng được, đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào... Anh thích để cho em nhìn và lựa chọn. Vì nếu em lựa chọn ai khác không phải là anh, thì đó là điều bình thường nhất mà anh đã nhìn quen mắt. Anh, bấy lâu nay, từ ngày sống, đã là quán dừng chân. Anh biết anh có kho báu của niềm vui và sự thú vị. Khi kho báu cạn kiệt, anh cũng tan ra. Và bị bỏ rơi. Người đã nhiều vết thương không bao giờ quá sợ cái đau. Tại sao không trìu mến nhìn nhau mà phải ghen tuông để nhận ra mình không là ai cả?...
...Biển, cát và dấu chân. Trong "Ngày xưa Hoàng Thị" có viết:
Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Và cũng nhoà mau...
Nhoà hết rồi. Bước đi trên cát biết bao lần của anh. Có chạy trên bờ biển mới thấy bước chân nặng đến thế nào. Cát cứ níu lại mãi, mỏi mệt... Dùng dằng bỏ đi những vết chân cũ... Anh vui vì biển đánh ào sóng một trận là trôi đi hết. Bờ cát lại phẳng lỳ. Vì sóng đã mang hộ ra ngoài kia bão tố... Chẳng phải buồn đau nữa. Lòng người xót xa muối mặn, chà sát lên vết thương. Người với người đôi khi kinh khủng lắm. bài học cuộc sống cho anh nhìn ra: mình nhỏ bé và thường bị quăng bạt bạt bởi tình cảm... Những ai đã chà sát lòng anh, xin đừng quay về nữa...
...Rồi chính em cũng từng nói: tình cảm như nắm giữ cát trong tay. Nắm chặt thì cát cứ trôi tuột qua kẽ tay mà rơi đi. Nắm hờ thì giữ được lâu. Anh vốc cát lên bàn tay, vung nhẹ về phía gió. Anh không muốn giữ cát trong tay. Cứ tung bay đi... Dù buồn vẫn thích là người đứng lại nhìn. Những hạt cát vô tình. Nắm chạt thì cát cũng vơi, nắm hờ rồi cát vẫn vơi... Thế thôi, cứ để cát bay ngang tầm mắt... Giữ lại hay không không phải câu chuyện của bàn tay mà là từ hạt cát. Khi hạt cát muốn ở lại thì cát sẽ biết cách ở lại...Mặc kệ cơn gió bạt...
Anh bước trên biển lần này rung rinh niềm vui. Không phải đi chân không để chà xát vết t
hương cũ vào muối biển. Cũng không phải lay hoay bài toán giữ hay buông nắm cát. Không luôn cả những quan tâm chuyện chống đỡ cho trái tim yếu đúôi... Anh chỉ thấy vui... Vì đôi dép mới... Đôi dép giống y chang của em, nhưng to hơn, mỗi chiếc một màu... Rất rực rỡ. Rực rỡ hơn cả nắng. Vì thế mà bước đi của anh cũng tung tăng theo. Bờ biển dài niềm vui sảng khoái.... Ừ thì... Niềm vui... Có phải sinh ra để buyồn đau mãi đâu... Cứ vô tư thì sẽ khác... Bây giờ chỉ ước được quay nhìn về nỗi buồn mà cười một cái. Cười sẽ không buồn... Cười sẽ quên buồn... Cười sẽ như là thực ra đang sống...
From Anh LEO